Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 54

Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:40:54
Lượt xem: 427

Chương 54: Biểu muội

 

Từ khi Bùi Hầu gia rời đi, Tần phu nhân thường xuyên lo lắng đến mất ngủ, Bùi Tri Diễn đã mời thái y trong cung mỗi năm ngày đến chẩn mạch một lần.

 

Hôm nay, Hứa thái y như thường lệ đến Hầu phủ, Liễu Đình dẫn ông vào hoa sảnh.

 

Hứa thái y đã ngoài sáu mươi, nhưng vẫn tinh thần phấn chấn, dung mạo rạng rỡ, ông cúi người hành lễ với Tần phu nhân.

 

Tần phu nhân mời ông ngồi, cười nói: “Hứa thái y đa lễ rồi.”

 

Hứa thái y nói: “Phu nhân sắc mặt tốt hơn nhiều.” Ông lấy ra gối chẩn mạch ra hiệu Tần phu nhân đặt tay lên.

 

Tần phu nhân gật đầu, cười càng thêm rạng rỡ: ‘‘Ba ngày trước nhận được thư nhà của Hầu gia, lòng này mới yên ổn lại.”

 

Bệnh tâm lý luôn cần thuốc tâm lý để chữa, sau khi chẩn đoán xong, Hứa thái y nói: “Ta sẽ kê vài thang thuốc an thần, phu nhân uống vào sẽ không sao nữa.”

 

“Làm phiền thái y nhiều ngày đi qua đi lại.” Tần phu nhân bảo Liễu Đình đưa phong bì đỏ cho Hứa thái y, rồi tiễn ông ra ngoài.

 

Huỳnh Chi vừa tới thì thấy Hứa thái y đang đi trên hành lang, nàng vội bước tới nói: “Hứa thái y xin dừng bước, thế tử phi muốn nhờ ngài qua một chuyến.”

 

Hứa thái y theo Huỳnh Chi đến Tiêu Hoàng Các, Quý Ương khách khí mời ông ngồi, bảo Huỳnh Chi pha trà.

 

Hứa thái y phất tay cười hòa nhã: ‘‘Thế tử phi có chỗ nào không khỏe sao?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Quý Ương ra hiệu Huỳnh Chi đóng cửa, mím môi nói: “Phiền ngài đi một chuyến, thực ra không phải là không khỏe…” Quý Ương ngập ngừng: ‘‘Chỉ là ta và thế tử đã thành thân hơn nửa năm, nhưng vẫn chưa có tin vui.”

 

Quý Ương đặt tay lên bụng, ý tứ đã rõ ràng.

 

Nàng không hiểu, nàng và Bùi Tri Diễn gần gũi không ít, sao vẫn chưa có tin vui.

 

Bùi Ngưng xuất giá chưa đầy ba tháng đã có thai, Tần phu nhân tuy chưa từng thúc giục, nhưng trong lòng Quý Ương vẫn không yên.

 

Hứa thái y hiểu ý gật đầu: ‘‘Thế tử phi hãy yên tâm.”

 

Ông đặt ba ngón tay lên mạch đập trên cổ tay Quý Ương, chăm chú chẩn đoán, thấy ông từ từ nhíu mày lại, lòng Quý Ương cũng trầm xuống.

 

Hứa thái y nhìn nàng, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Có phải tay chân của ngài luôn lạnh, bất kể đông hay hè? Khi đến kỳ kinh nguyệt, lượng m.á.u rất ít, ngắn thì ba ngày là hết?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-54.html.]

Quý Ương gật đầu, nàng biết mình có cơ thể lạnh từ nhỏ, Trần thị cũng từng mời đại phu đến chẩn trị, nói không có gì đáng ngại, nàng đã uống thuốc bổ hai năm và cũng cải thiện nhiều, nhưng từ sau khi rơi xuống nước thì triệu chứng nặng hơn.

 

Nàng kể với Hứa thái y về chuyện rơi xuống nước, Hứa thái y nghe xong nói: “Thảo nào, xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, ngài bị tổn thương bên trong, nếu muốn có thai, cần phải uống thuốc điều trị lâu dài mới có hy vọng.”

 

Hứa thái y không nói chắc chắn, nhưng ý tứ đã rõ ràng, với thân thể của nàng, e rằng khó có thai.

 

Quý Ương thất thần cúi đầu, nhìn vào bụng phẳng lặng của mình, ánh mắt mơ hồ, tim như bị thứ gì đè nặng không thở nổi, nàng vẫn luôn mong mỏi có con với Bùi Tri Diễn...

 

Huỳnh Chi đứng bên cạnh nghe đã gấp gáp, con cái đối với nữ tử có ý nghĩa thế nào không cần phải nói, huống chi còn là ở Định Bắc Hầu phủ, nàng quỳ sụp xuống: ‘‘Hứa thái y, ngài là thánh thủ phụ khoa, xin ngài dù thế nào cũng phải nghĩ cách!”

 

“Đứng lên, đứng lên.” Hứa thái y vội vàng nâng Huỳnh Chi dậy, thấy Quý Ương yếu ớt tuyệt vọng, ông không đành lòng, an ủi: “Thế tử phi không cần lo lắng, quan trọng nhất là giữ tâm trạng thoải mái, có lợi cho việc mang thai, ta sẽ kê đơn thuốc điều trị cho ngài, ngài còn trẻ, mang thai không phải chuyện khó.”

 

Quý Ương bất lực gật đầu, cố gắng mỉm cười, giọng yếu ớt run rẩy: ‘‘Xin nhờ thái y…”

 

Hứa Kỳ Sơn đã ở Thái Y Viện mấy chục năm, sao không hiểu ý của nàng, ông mỉm cười đứng dậy nói: “Thế tử phi không có vấn đề gì lớn, chỉ hơi suy nhược, ta sẽ kê vài thang thuốc bổ khí huyết là được.”

 

Quý Ương cảm kích cười: ‘‘Đa tạ Hứa thái y.”

 

Tiễn Hứa thái y, Quý Ương im lặng ngồi trên ghế ngẩn ngơ, Huỳnh Chi đầy lo lắng và đau lòng: ‘‘Thái y đã nói, chỉ cần người thoải mái, con cái sẽ có thôi.”

 

Mắt Quý Ương ngấn lệ, một lúc sau mới khẽ nói: “Ta biết.”

 

Nàng nói vậy, nhưng trong lòng lại rõ ràng, chỉ là lời an ủi mà thôi, chẳng trách đời trước nàng cũng không có thai, lúc đó thân thể nàng còn không tốt bằng bây giờ.

 

“Ngươi lui xuống đi.” Quý Ương nhẹ giọng nói.

 

Nàng muốn ở một mình.

 

Công việc ở nha môn bận rộn, Bùi Tri Diễn bước vào Tiêu Hoàng Các đã là giờ Hợi, hiếm thấy Quý Ương không chờ hắn, dùng bữa tối xong liền tắm rửa đi ngủ.

 

Bùi Tri Diễn bảo hạ nhân thắp đèn, ngồi bên giường nhìn nàng, nhẹ nhàng gạt sợi tóc rơi trên gương mặt nhỏ nhắn trắng mịn như ngọc của nàng, lông mi dài cong vút như cánh bướm, đôi môi khép nhẹ, viên ngọc trên môi đầy mê hoặc.

 

Thấy nàng ngủ yên, Bùi Tri Diễn không nỡ đánh thức, cúi xuống khẽ hôn lên môi nàng, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

 

Bùi Tri Diễn gọi Bích Hà vào hỏi chuyện, biết Hứa thái y đến chẩn trị cho Quý Ương, nhíu mày hỏi lại: “Hứa thái y nói không có vấn đề gì chứ?”

 

Bích Hà gật đầu nói: “Hứa thái y kê đơn thuốc bổ khí huyết, bảo uống đúng giờ là được.”

 

Lông mày Bùi Tri Diễn dãn ra, sau khi tắm rửa trở lại phòng ôm Quý Ương vào lòng ngủ.

Loading...