Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 51.3

Cập nhật lúc: 2024-08-01 11:37:14
Lượt xem: 557

Ca ca lúc này còn giữ người ta lại, chẳng phải càng làm lỡ việc của người ta.

 

Quý Ương nói với Quý Yến: "Ca ca có biết ba ngày sau là ngày gì không?"

 

Đối diện với sự trách móc của Quý Ương, Quý Yến phản bác: "Đương nhiên là biết, ca ca của muội đâu phải là người hồ đồ không biết nặng nhẹ."

 

Lương Ứng An giúp giải thích: ‘‘Là ta muốn mượn các bài văn của các thí sinh các năm trước từ Quý huynh, nên mới đến quấy rầy quý phủ."

 

Quý Ương nhất thời có chút ngượng ngùng, nàng mím môi nói: "Thì ra là vậy, vậy ta không quấy rầy các huynh nữa."

 

Nàng bảo hạ nhân đặt bánh ngọt xuống rồi lui ra ngoài.

 

Quý Yến mang đến những gì Lương Ứng An cần, nói: "Tất cả đều ở đây, ngươi cứ tự nhiên xem."

 

"Cảm ơn." Lương Ứng An cười nhẹ, lật xem từng trang.

 

"Hóa ra phu nhân của Bùi công tử chính là Thế tử phi của Định Bắc Hầu phủ." Lương Ứng An cúi mắt, giọng nói không có gì biến đổi.

 

Quý Yến tùy tiện gật đầu.

 

Lương Ứng An cười như không cười nói: "Vậy đại cữu của Thế tử gia này, chẳng phải cũng được thơm lây."

 

Quý Yến không nghĩ vậy: ‘‘Ta chỉ cần muội muội của ta vui vẻ, nếu nàng không thích, ta cũng chẳng màng làm đại cữu của ai."

 

"Điều này cũng đúng." Lương Ứng An gật đầu cười nói: "Ngươi thật là một ca ca tốt."

 

Hắn nói xong không nói gì thêm, tập trung xem các bài văn trong tay, xem xong rút ra hai bài đặt trước mặt Quý Yến: ‘‘Ngươi thấy bài văn của hai người này, ai hơn ai?"

 

Quý Yến vừa ăn xong một miếng bánh ngọt, vỗ tay cầm lên xem, hóa ra là của Bùi Tri Diễn và Diệp Thanh Huyền.

 

Hắn nhướn mày đẩy bài của Bùi Tri Diễn lên trước: ‘‘Cái này."

 

Ánh mắt Lương Ứng An lóe lên tia lạnh, thoáng qua rồi biến mất: ‘‘Tại sao."

 

"Thí sinh bình thường để cầu sự ổn định, bài văn thường quy củ, không dám sai sót, có người đi đường khác thì thường khó nắm bắt được độ, nhưng ngươi xem hắn, ra chiêu sắc bén, thu lại cũng đẹp."

 

Quý Yến lúc đó mặc dù mắng nhiều, nhưng bài văn của Bùi Tri Diễn hắn đã đọc đi đọc lại nhiều lần.

 

Nếu không phải giữ thể diện, hắn thậm chí muốn đi hỏi thăm học hỏi.

 

Lương Ứng An giọng không rõ cảm xúc nói: ‘‘Quả thật."

 

*

 

Suốt chín ngày hội thi, Quý Yến trước khi vào trường thi vẫn còn tinh thần phấn chấn, chín ngày sau, cổng trường thi mở ra, từng thí sinh mặt mày vàng vọt, đứng không vững loạng choạng đi ra, còn có người vừa ra đã ngã quỵ xuống đất, hoàn toàn mất ý thức.

 

Quý Yến tuy không đến mức ngã quỵ, nhưng sắc mặt cũng thực sự khó coi, trên người là một mùi không thể tả được.

 

Quý Ương và Trần thị vội vàng bảo hạ nhân đỡ hắn lên xe ngựa, Quý Yến thực sự mệt không chịu nổi, vừa dựa vào xe ngựa đã ngủ thiếp đi.

 

Quý Ương nghĩ chờ Quý Yến tỉnh rồi mới hồi phủ, nhưng chờ đến khi sắc trời đã đen cũng không thấy hắn tỉnh.

 

Trần phu nhân nói: “ Ca ca con là do mệt mỏi quá, có ta ở đây rồi, con cứ về trước đi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Cũng chỉ đành vậy.” Quý Ương gật đầu nói: “Vậy con về phủ trước, ngài mai lại sang, chờ ca ca tỉnh lại, mẫu thân phái người truyền tin nhé.”

 

Trần phu nhân đồng ý, bảo người hầu đưa Quý Ương ra ngoài.

 

Quý Ương trở lại phủ, Bùi Tri Diễn đã thay đổi quan phục, co một chân ngồi dựa ở giường La Hán đọc sách.

 

Quý Ương vừa bước đi được hai bước thì nghe thấy Bùi Tri Diễn, dù không ngẩng đầu, vẫn nói: “Đã về rồi.”

 

Quý Ương tháo áo choàng ra, bước tới gần rồi dựa vào lòng n.g.ự.c hắn: “Phu quân hôm nay sao lại về sớm thế.”

 

Bùi Tri Diễn đặt thư sang một bên, nắm lấy tay nàng, thấy quả thật tay nàng lạnh, hắn dùng lòng bàn tay mình để sưởi ấm.

 

Miệng khẽ ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Ương Ương còn bận rộn hơn ta, một Đại lý tự khanh.”

 

Quý Ương cọ vào lòng n.g.ự.c hắn, kéo dài giọng nói, làm nũng: “Hôm nay khác mà, ca ca đến giờ này vẫn chưa tỉnh dậy đâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-51-3.html.]

 

Nói xong, nàng lén nhìn hắn, thấy hắn không để ý đến mình, liền dùng vai chọc chọc vào hắn.

 

Bùi Tri Diễn cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt nàng đã đỏ bừng.

 

“Tay vẫn còn lạnh.” Quý Ương đưa tay hướng miệng hắn để thổi hơi ấm.

 

Thật đúng là bị nàng làm khó chịu.

 

Bùi Tri Diễn nghĩ vậy, liền đặt môi vào lòng bàn tay nàng thổi khí.

 

“Khi ta thi xong, cũng ngủ một ngày một đêm.” Bùi Tri Diễn tự nói rồi cảm thấy ấu trĩ, thêm vào: “Vậy nên nàng không cần lo lắng.”

 

Quý Ương cười đầy ẩn ý: “Thiếp biết.”

 

Bùi Tri Diễn cúi người cắn vào nụ cười xấu xa của nàng: “Nhịn đi, không được cười.”

 

*

 

Kết quả yết bảng vừa ra, không ngờ rằng ngoài tên của Quý Yến, lần này còn có tên khác, khác với đời trước khi Lục Khiêm đạt hội nguyên, kiếp này người đạt hội nguyên là một cái tên Quý Ương không ngờ đến.

 

—— Lương Ứng An.

 

Kinh giao, trong một ngôi nhà yên tĩnh.

 

Lương Ứng An vừa bước vào nhà, một bóng dáng mềm mại liền nhào vào lòng ngực.

 

Gã không hề ngạc nhiên, ôm lấy người đó hỏi: “Quận chúa sao lại tới đây?”

 

“Ta biết ngươi chắc chắn sẽ đứng đầu bảng!” Sở Cẩm Nghi đầy mặt vui mừng, không ngừng nói ta đã biết, thậm chí giọng nói về sau còn trở nên nghẹn ngào.

 

Lương Ứng An mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ vai Sở Cẩm Nghi: “Sao lại khóc?”

 

Sở Cẩm Nghi mắt đẫm lệ nhìn gã, không còn vẻ kiêu căng như xưa, chỉ có sự ngượng ngùng của nữ nhi: “Ta vì ngươi mà vui mừng.”

 

“Ngươi đã chịu nhiều khổ như vậy, cuối cùng cũng có thể trở về với danh chính ngôn thuận.”

 

Lương Ứng An lau nước mắt cho nàng, an ủi: “Không khổ, có quận chúa bên cạnh, dù khổ cũng ngọt.”

 

Sở Cẩm Nghi cắn môi, đáy mắt đầy ngượng ngùng: “Ngươi biết ta đối với ngươi tốt mà.”

 

“Đương nhiên là biết.” Lương Ứng An mỉm cười bế nàng vào phòng.

 

Khi màn giường vừa buông xuống, Sở Cẩm Nghi dùng sức ôm chặt gã không buông tay.

 

“Làm sao vậy?” Lương Ứng An dịu dàng hỏi.

 

Sở Cẩm Nghi lo lắng hỏi: “Ngươi không thích nàng đúng không?”

 

Lương Ứng An cực kỳ ôn nhu hôn lên mi mắt của nàng: ‘‘Đương nhiên."

 

Sở Cẩm Nghi dần mềm mại: ‘‘Vậy... hôm đó ở Đăng Cao Lâu, tại sao chàng lại đỡ nàng ta?"

 

Ánh mắt Lương Ứng An thoáng qua sự khó chịu, giọng vẫn ôn nhu: "Ta chỉ muốn xóa bỏ sự đề phòng của họ, quận chúa không tin ta?"

 

Gã buông tay.

 

"Ta tin!" Sở Cẩm Nghi ôm chặt lấy gã, hoảng loạn nói: "Ta tin."

 

Lương Ứng An cười thành tiếng: ‘‘Nàng ta đối xử với ta như vậy, ta làm sao có thể còn thích nàng ta... nàng nói đúng không?"

 

Sở Cẩm Nghi yên tâm, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

 

Mồ hôi hòa quyện giữa hai người, sắc mặt Lương Ứng An không chút say mê, ngược lại càng thêm tỉnh táo.

 

Gã lạnh lùng nhìn Sở Cẩm Nghi đang mê man rơi vào hỗn độn, trước mắt hiện lên một khuôn mặt khác ôn nhu mang theo nụ cười.

 

Sự tàn nhẫn càng thêm mãnh liệt.

 

Ánh mắt Lương Ứng An lóe lên sự hung bạo, thích hay không có gì quan trọng, chỉ cần là thứ của gã, gã nhất định phải đoạt lại.

Loading...