Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 44

Cập nhật lúc: 2024-07-31 11:08:17
Lượt xem: 636

Chương 44: Ca Ca

 

Trời tờ mờ sáng, trong phòng bếp than chỉ còn lại những tia lửa nhỏ đang tàn lụi.

 

Cả căn phòng đều ngập trong không khí ngột ngạt và dính nhớp, trong màn giường lại càng nồng đậm hơn.

 

Quý Ương nửa mặt vùi vào gối mềm, mắt đẫm lệ, ngón tay nhỏ nhắn cuộn lại, vừa mím môi lau nước mắt, vừa nhỏ giọng kêu đau. Nhìn kỹ, trên ngón tay nàng còn hằn dấu răng.

 

Giọng nói khàn khàn lệch tông, có thể thấy nàng thật sự ấm ức.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Lúc này Quý Ương hối hận vô cùng, nàng không nên mềm lòng, khi Bùi Tri Diễn hỏi có thích hay không, lại nói thích.

 

Dù sao, ngay cả khi nàng nói không thích, với tình hình vừa rồi… e rằng cũng không do nàng quyết định.

 

Sắc đỏ mê hoặc trên khuôn mặt Bùi Tri Diễn đã rút đi, áo khoác lỏng lẻo, tóc búi chưa gỡ, vài sợi tóc đen rối bời, đôi môi đỏ thắm, mí mắt rũ nhẹ, trông vẫn đầy mê hoặc.

 

Hắn đặt chân Quý Ương lên đầu gối mình, nhẹ nhàng xoa nắn vết hằn trên mắt cá chân nàng, giọng dịu dàng an ủi: ‘‘Nhịn một chút, vết bầm phải xoa mới tan, ta sẽ nhẹ tay hơn.”

 

Quý Ương vừa sụt sịt vừa đưa tay ra trước mặt hắn.

 

Nhìn những ngón tay mềm mại in đầy dấu vết của mình, Bùi Tri Diễn mím chặt môi, vừa đau lòng vừa hối hận.

 

Hắn để dược lực phá hủy lý trí, thúc đẩy bản năng của mình.

 

Nghĩ lại, vừa rồi mình chẳng khác gì đám người Giang Quân Nghĩa.

 

Quý Ương cảm nhận hơi thở ấm áp phả lên ngón tay, ngay sau đó những dấu răng trên tay nàng bị Bùi Tri Diễn dùng đầu lưỡi khẽ lướt qua.

 

Hắn cẩn thận hôn lên những dấu răng đó, Quý Ương không khỏi nhắm mắt lại, khẽ kêu lên.

 

Bùi Tri Diễn nói: “Dược lực quá mạnh, ta không thể kiểm soát bản thân, sau này sẽ không như vậy nữa.”

 

Quý Ương lập tức mở to đôi mắt đang khép hờ vì thoải mái, không dám tin nhìn hắn.

 

—Tất cả là tại thuốc, đúng không? Và tại sao lại là sau này sẽ không như vậy nữa?

 

Nàng vội vàng nắm chặt áo khoác của Bùi Tri Diễn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-44.html.]

Bùi Tri Diễn cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm chặt của nàng, trong giây lát ngẩn ngơ, rồi mỉm cười nói: “Sau này sẽ không làm nàng bị thương nữa.”

 

Quý Ương xác nhận trong lời hắn không có ý khác mới từ từ buông tay, đặt đầu lên đùi hắn.

 

Bùi Tri Diễn dùng ngón tay gõ nhẹ lên cằm nàng, không gặp nàng hơn nửa tháng, sao nàng trông có vẻ gầy hơn.

 

Quý Ương nhẹ nhàng cọ vào tay hắn, dáng vẻ vô cùng lưu luyến, Bùi Tri Diễn hơi nghiêng đầu, nhắm mắt lại, sau cơn hoang đường cuối cùng hắn cũng có thể tĩnh tâm suy nghĩ.

 

Nói cho cùng, kiếp trước hắn thua chỉ một nước cờ, thay vì nói là Lương Vương mưu đoạt binh quyền, hoàng đế nghi ngờ mới là nguyên nhân khiến Định Bắc Hầu phủ không thể cứu vãn.

 

Chỉ là Quý Ương là nỗi đau trong lòng hắn, thành vương bại tướng, hắn chấp nhận, nhưng hắn không thể tha thứ cho sự phản bội của nàng, cảm giác đó, đau đến mức nói là đ.â.m tim đổ m.á.u cũng không ngoa.

 

Quý Ương dường như cảm nhận được, ngẩng đầu lên, Bùi Tri Diễn ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng, Quý Ương không né tránh: ‘‘Vừa rồi, ta còn chưa nói xong điều muốn nói với phu quân.”

 

Bùi Tri Diễn cúi xuống, khẽ chạm vào môi nàng: ‘‘Giọng nàng đã khàn như vậy rồi, còn không ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”

 

Nếu không có tin Diệp Thanh Huyền chết, dù Quý Ương có giải thích thế nào hắn cũng không tin, nhưng bây giờ nàng dù không nói gì hắn cũng tin, hắn thậm chí đã tìm sẵn lý do cho nàng trong đầu.

 

Nhưng dù có là hiểu lầm, chẳng lẽ những khúc mắc trước đây có thể coi như không tồn tại sao, trong khoảng thời gian đó, những ngày vui vẻ của họ đếm trên đầu ngón tay.

 

Vì vậy, không cần phải nói nữa, thay vì xé toạc vết thương, để cả hai cùng đau thêm một lần, chi bằng để nó tan biến đi.

 

Không có những quá khứ đó, kiếp này Ương Ương của hắn chỉ vì ân cứu mạng mà đối với hắn một lòng một dạ... tốt biết bao.

 

Quý Ương đón nhận nụ hôn dịu dàng của hắn, ngoan ngoãn nhắm mắt đáp lại.

 

Đôi môi lưỡi quấn quýt tạo nên âm thanh ướt át mờ ám.

 

Cảm giác được một bàn tay ấm áp đặt lên đầu gối, Quý Ương run rẩy, khép chân lại, rồi vội vàng rời khỏi lòng hắn.

 

Bùi Tri Diễn tay còn giơ giữa không trung, nhìn vẻ mặt cảnh giác thú vị của nàng, giải thích: “Ta chỉ muốn xem, có vẻ như đã bị sưng.”

 

Quý Ương mấp máy môi: ‘‘...Thiếp tự xem.”

 

Cổ họng Bùi Tri Diễn khẽ d.a.o động, đứng dậy nói: “Ta đi gọi nước.”

 

Khi Bùi Tri Diễn quay lại, Quý Ương đã ôm chăn ngủ say, hắn nhẹ nhàng nhéo má nàng cũng không tỉnh, thật sự là mệt quá rồi.

 

Bùi Tri Diễn vắt khô khăn, từng chút một cẩn thận lau sạch cho nàng, làm xong tất cả mới ôm nàng ngủ.

Loading...