Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 40

Cập nhật lúc: 2024-07-30 11:00:56
Lượt xem: 604

Chương 40: Mộng Tỉnh

 

Quý Ương bước ra sân, mặt đất lát gạch xanh đã phủ một lớp tuyết trắng, hạ nhân đang quét tuyết, cắt tỉa cành hoa.

 

Nàng ôm chặt lò sưởi tay bước về phía Mộc Vân Đường, đến nơi thì được hạ nhân cho biết Tần thị đã đi Phật đường.

 

Tần thị ngồi ngay ngắn sau án thư chép kinh, thấy Quý Ương tới, liền vẫy tay bảo nàng ngồi bên cạnh, thấy mặt nàng bị gió thổi đỏ bừng, liền nhíu mày nói: "Quên không dặn hạ nhân nói với con, con có phải đã đi một vòng Mộc Vân Đường rồi không?"

 

Quý Ương mỉm cười nói: "Không sao đâu, chỉ vài bước thôi mà."

 

Tần thị luôn đối xử tốt với nàng, là người vô cùng dễ chịu.

 

Quý Ương nhìn cuốn kinh trên bàn, hỏi: "Mẫu thân có phải đang chép kinh để đốt vào ngày mồng một tháng Giêng?"

 

Tần thị cười gật đầu, Quý Ương đưa lò sưởi tay cho Huỳnh Chi, nhẹ nhàng nói: "Hãy chuẩn bị cho ta một bộ bút mực, ta cùng mẫu thân chép kinh."

 

Quý Ương không phải là người khéo léo nói lời ngon ngọt để lấy lòng người khác, nhưng sự ngoan ngoãn, biết điều của nàng rất được Tần thị yêu thích, bà cười mỉm đưa cho nàng một cuốn kinh: “Con chép cuốn này đi."

 

Quý Ương mở cuốn kinh ra, nhìn thấy nội dung trên đó thì sắc mặt hơi ngẩn ra, Tần thị đưa cho nàng cuốn "Quan Âm Bồ Tát cầu tự sớ".

 

Tần thị cười nói: "Mẫu thân không có ý thúc giục các con, nhưng đã cầu phúc thì cầu tất cả."

 

Quý Ương e thẹn cười nhẹ, cúi đầu chép kinh, trong lòng lại suy nghĩ không ngừng.

 

Kể từ khi trở về từ vòng vây săn bắn, Bùi Tri Diễn đối với nàng có chút khác lạ, hắn thường nhìn nàng xuất thần, có vài lần nàng tỉnh giấc giữa đêm, phát hiện hắn chưa ngủ, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, thấy nàng tỉnh giấc, hắn chỉ mỉm cười ôm nàng vào lòng.

 

Không chỉ có vậy, Quý Ương mím chặt đôi môi đỏ mọng, trong lòng có chút chua xót. Nàng còn từng phát hiện, sau một lần ân ái, Bùi Tri Diễn đã để mọi thứ ở bên ngoài.

 

Từ đó, nàng để ý hơn nhưng không phát hiện lần thứ hai.

 

Bùi Tri Diễn luôn có cách làm cho nàng mê muội, và khi nàng vẫn còn mơ màng, không thể cử động tay, hắn đã dẫn nàng đi tắm, khiến nàng không thể nhận ra điều gì bất thường.

 

Quý Ương cúi thấp mắt, tập trung chép kinh, tự an ủi mình rằng lần đó có lẽ chỉ là sự cố.

 

Tần thị nói với nàng về chuyện năm mới: “Còn nửa tháng nữa là đến Tết, những việc cần chuẩn bị đều phải lo liệu, lần này con hãy xem nên sắp xếp thế nào, để mẫu thân được thảnh thơi một chút."

 

Quý Ương nghe ra, Tần thị có ý muốn nàng bắt đầu tiếp xúc với công việc trong phủ.

 

Quý Ương thoáng do dự, còn chưa kịp đáp, Tần thị đã quyết định: “Vậy cứ thế đi, nếu gặp phải việc gì không biết thì đến hỏi mẫu thân."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-40.html.]

 

Tần thị đã nói vậy, Quý Ương cũng không chối từ, gật đầu đồng ý.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tần thị cười tươi, lại giao cả việc tổ chức tiệc sinh nhật cho Bùi Tri Diễn sau Tết cho nàng.

 

Sinh nhật của Bùi Tri Diễn vào mùng mười tháng Giêng, mỗi năm đến dịp này, vừa là lễ tết vừa là sinh nhật hắn, Tần thị bận rộn đến nỗi muốn chia đôi người ra để làm việc.

 

Giờ có con dâu lo liệu, cuối cùng bà cũng có thể nghỉ ngơi.

 

Quý Ương đương nhiên nhớ sinh nhật của Bùi Tri Diễn, trong lòng nàng dâng lên niềm vui ngọt ngào, đây là sinh nhật đầu tiên nàng ở bên hắn trong kiếp này, sớm hơn hai năm so với kiếp trước.

 

Mùa đông ngày ngắn đêm dài, khi Bùi Tri Diễn trở về phủ thì trời đã tối.

 

Bữa tối hai người dùng tại Tiêu Hoàng Các, Quý Ương kể cho hắn nghe về chuyện Tần thị giao cho nàng ban ngày.

 

Bùi Tri Diễn vừa nghe đã hiểu ngay, Tần thị nhân cơ hội này để giao hết việc nhà cho Quý Ương.

 

Hắn nhàn nhạt nói: "Cách làm cho đơn giản là nàng đến phòng quản sự lấy danh sách mua sắm hàng năm, rồi theo đó mà làm, không phải việc lớn gì, chỉ là hơi tỉ mỉ."

 

Quý Ương gật đầu, những việc này không phải là chuyện lớn, nàng không đến nỗi không làm được. Điều nàng quan tâm là sinh nhật của Bùi Tri Diễn.

 

Nhưng Bùi Tri Diễn lại không để tâm: “Năm nào cũng vậy, nàng không cần nghe mẫu thân ta thổi phồng lên."

 

Phủ Định Bắc Hầu tổ chức yến tiệc, bất kể lý do gì, khách khứa cũng đến tấp nập, không chỉ có hắn, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng đã quen thuộc.

 

Quý Ương lắc đầu: “Không giống đâu, năm nay có thiếp ở bên phu quân mà."

 

Bùi Tri Diễn nhìn nàng, hắn thật muốn mở miệng nàng ra để nếm thử xem, sao lại ngọt đến thế.

 

Hắn kẹp miếng cá bằng đầu đũa đưa vào miệng, từ tốn nuốt xuống rồi mới nói: "Ăn cơm đi."

 

Quý Ương bĩu môi, gắp thức ăn cho hắn, một đĩa mộc nhĩ xào hoài sơn, nàng chọn hết mộc nhĩ gắp vào bát hắn.

 

Bùi Tri Diễn nhìn đĩa mộc nhĩ nàng gắp vào bát mình, ánh mắt vừa cười đột nhiên tối sầm lại, hắn hỏi với giọng không rõ ràng: "Sao lại gắp hết cho ta?"

 

Hắn cảm thấy như có gì đó chặn ở ngực, không thể thở nổi.

 

Quý Ương buột miệng nói: "Chàng không thích ăn hoài sơn, chỉ thích ăn mộc nhĩ bên trong."

 

Nói xong nàng vội ngậm miệng lại, đôi mắt hạ thấp lóe lên vẻ bất định, biện minh: "Là mẫu thân nói cho ta biết."

Loading...