Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ràng Buộc Dịu Dàng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-27 10:46:41
Lượt xem: 1,041

Chương 4: Lần đầu gặp lại

 

"Hai vị đại nhân mời đi lối này."

 

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Quý Ương giả vờ tìm thỏ, nhưng ánh mắt không rời khỏi người cao nhất trong ba người.

 

Dù trong đêm tối không nhìn rõ gương mặt, Quý Ương vẫn có thể nhận ra Bùi Tri Diễn ngay lập tức. Dù bị giam trong ngục, lưng hắn vẫn thẳng như cây tùng chưa từng cong.

 

Trong mắt nàng dâng lên một tầng sương mờ, khiến nàng dần không thấy rõ hình bóng hắn, nàng hoảng hốt, thậm chí muốn đưa tay ra nắm lấy bóng dáng mờ mịt đó.

 

"Tiểu thư." Huỳnh Chi nhỏ giọng gấp gáp gọi nàng.

 

Quý Ương bừng tỉnh từ cơn mê, Huỳnh Chi nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, đưa cho nàng khăn tay, lúc đó Quý Ương mới nhận ra mặt mình đang ướt.

 

May mà Tôn bà bà chỉ lo theo sau Lâm ca, cầm đèn lồng tìm thỏ, không chú ý đến nàng.

 

Quý Ương hít một hơi sâu, nén lại cảm giác cay đắng trong lòng, giải thích: "Mắt bị bụi bay vào."

 

Nàng nhanh chóng lau nước mắt.

 

Huỳnh Chi gật đầu, nàng không dám nói vừa rồi trong mắt Quý Ương có nỗi buồn thương.

 

"Biểu tỷ, tỷ thấy thỏ chưa?" Lâm ca đứng cách vài bước hỏi nàng.

 

"Chưa thấy." Giọng Quý Ương không to không nhỏ, vang vọng vào tai ba người.

 

Vương Thiếu Bình hỏi Diệp Phong Hải: "Ai ở đó vậy?"

 

Bùi Tri Diễn quay đầu nhìn, lờ mờ thấy có vài người đứng trong bóng tối.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

 

Diệp Phong Hải dĩ nhiên nghe ra là Lâm ca và Quý Ương đang nói chuyện, ông suy nghĩ rồi bảo người hầu: "Đi xem là ai."

 

Mỗi bước Quý Ương tiến về phía Bùi Tri Diễn, tim nàng càng thêm rạo rực, khóe mắt cũng ửng đỏ, ngay lập tức trở nên e lệ, nàng có thể cắn răng để trở nên bình tĩnh , nhưng vẫn không thể kiểm soát được những biến đổi này.

 

Bùi Tri Diễn nhìn về phía hành lang, đầu tiên đập vào mắt là chuỗi ngọc trai trên eo váy của Quý Ương, tua rua nhẹ nhàng lay động theo bước chân, trên váy xếp ly màu trắng bạc thêu bướm bạc, như muốn bay ra khỏi ánh trăng.

 

Diệp Phong Hải thấy Bùi Tri Diễn không có phản ứng gì, trong lòng cũng từ bỏ ý định.

 

Quý Ương dẫn Lâm ca đến trước ba người, cúi chào Diệp Phong Hải: "Nhị cữu cữu."

 

Lâm ca nói: "Phụ thân."

 

Diệp Phong Hải giới thiệu với hai người: "Đây là nhi tử ta, còn đây là ngoại tôn nữ, đích nhi nữ của Tuần phủ Thuận Thiên, Quý đại nhân."

 

Quý Ương cúi người hành lễ, giọng nhẹ nhàng: "Quý Ương bái kiến hai vị đại nhân."

 

Vương Thiếu Bình cười nói: "Hóa ra là thiên kim của Quý đại nhân."

 

Quý Ương có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, nàng cố giữ bình tĩnh, từ từ ngẩng đầu lên.

 

Đúng như nàng dự đoán, Bùi Tri Diễn cũng đang nhìn nàng, nhưng lại khác với dự đoán của nàng—

 

Rõ ràng là cùng một người, cùng một đôi mắt, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại khác biệt.

 

Quý Ương vẫn nhớ lần đầu gặp gỡ.

 

Khi đó, Định Bắc Hầu chiến thắng Hung Nô trở về, kinh đô chật kín dân chúng đến đón, Bùi Tri Diễn mặc giáp đen, dáng vẻ anh tuấn, huy hiệu thú bằng đồng trên giáp tay uy phong lẫm liệt, phong thái vô cùng kiêu hãnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/rang-buoc-diu-dang/chuong-4.html.]

Đôi mắt phượng tự nhiên phong lưu, gương mặt tuấn tú càng giống một công tử kiêu ngạo bất cần đời, hoàn toàn khác với ấn tượng thô kệch, vạm vỡ của một võ tướng trong mắt Quý Ương.

 

Lúc đó, nàng bị xô ra khỏi đám đông, làm hoảng sợ ngựa của hắn, hắn ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt phượng khẽ nhếch nhìn nàng, cười nhạt, vẻ mặt tràn đầy ý xâm lược, khiến nàng không chút chống cự được.

 

Còn lúc này ánh mắt Bùi Tri Diễn nhìn nàng lại sáng trong như trăng, phong thái của hắn như tùng như trúc, thanh cao nhã nhặn.

 

Sự xa lạ này của Bùi Tri Diễn khiến nàng không kịp chuẩn bị, khóe mắt nàng hơi đỏ lên, vành tai nhỏ nhắn cũng đỏ ửng, trông thật đáng thương.

 

"Đi thôi."

 

Bùi Tri Diễn không rõ nói với ai, giọng thanh thoát như ánh trăng, nhưng cũng cao vời vợi khó với tới, như con người của hắn.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Quý Ương còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn càng lúc càng gần, hành lang không rộng, khoảng cách giữa hai người rất gần, tà áo rộng của hắn chạm vào váy nàng, Quý Ương ngửi thấy mùi hương trầm nhạt trên người hắn, kèm theo chút mùi rượu.

 

Mặt Bùi Tri Diễn trắng như ngọc, ánh mắt trong sáng, ngược lại mặt Quý Ương càng lúc càng đỏ, dưới ánh trăng càng thêm rực rỡ, như thể người uống rượu là nàng.

 

Bùi Tri Diễn bước qua nàng, rời đi.

 

Quý Ương bừng tỉnh, vội vàng quay đầu lại, ba người đã đi vào bóng đêm.

(Truyện được đăng duy nhất tại Monkeyd bởi Lộn Xộn page, những nơi khác chỉ là ăn cắp.)

 

Thật sự đã đi rồi!

 

Quý Ương mở miệng rồi lại ngậm chặt, đôi mắt dưới hàng mi khẽ rung động nhiều hơn sự bối rối và kinh ngạc.

 

Ngày hôm sau, Quý Ương sau khi thỉnh an lão phu nhân thì cùng dùng bữa sáng với bà.

 

Lão phu nhân thấy nàng tinh thần không tốt, dưới mắt có chút quầng thâm, lo lắng hỏi: "Có phải đêm qua ngủ không ngon không?"

 

Quý Ương nhẹ nhàng nhấp thìa cơm rượu hoa quế, lắc đầu nói: "Chỉ là ngủ muộn một chút thôi."

 

Làm sao chỉ là ngủ muộn, Quý Ương đến khi trời gần sáng mới chợp mắt. Nàng trằn trọc suy nghĩ ánh mắt Bùi Tri Diễn nhìn nàng, dù nàng có giải thích thế nào, ánh mắt nhẹ nhàng đó cũng nhạt nhòa như nhìn một người xa lạ đi ngang qua.

 

Đúng như lời hắn nói... chưa từng quen biết.

 

Trong lòng Quý Ương buồn bã vô cùng, lại âm thầm an ủi mình, thực ra như vậy mới đúng. Bùi Tri Diễn bây giờ giữ chức vụ cao, được Hoàng thượng trọng dụng, tất nhiên sẽ không còn kiêu ngạo như khi theo Tạ hầu gia hành quân đánh trận.

 

Thậm chí cũng không còn yêu mình từ cái nhìn đầu tiên.

 

Quý Ương càng nghĩ càng suy đoán lung tung, kiếp trước có lẽ vì Bùi Tri Diễn ở trong quân doanh nhiều năm không gặp nữ nhân, mới có thể vì cái nhìn đầu tiên mà chấp nhất với mình như vậy.

 

Nghĩ đến đây, Quý Ương lại cảm thấy chán nản, Bùi Tri Diễn bây giờ đã hoàn toàn khác rồi.

 

"Ăn sáng xong rồi hãy đi ngủ lại một chút." Lão phu nhân nói.

 

Quý Ương gật đầu.

 

"Lão phu nhân, đại thiếu gia và biểu thiếu gia đến." Nha hoàn bên ngoài vào bẩm báo.

 

Chiếc thìa trong tay Quý Ương rơi vào bát, phát ra tiếng va chạm giòn tan, Diệp Thanh Huyền...

 

Lão phu nhân vui mừng khôn xiết, không chú ý đến sự bất thường của Quý Ương, cười nói: "Sao lại đến giờ này."

 

Lời vừa dứt, hai thiếu niên thanh tú một trước một sau bước vào, Quý Yến chào lão phu nhân, rồi lấy ra những quả vải mang từ Đại Hưng: "Trên đường dùng băng giữ lạnh, giờ vẫn chưa tan, để cho tổ mẫu và Quý Ương giải nhiệt."

 

Lão phu nhân cười tươi rói: "Chỉ có cháu là chu đáo nhất."

 

Quý Yến và Quý Ương là anh em ruột, cách nhau hai tuổi, nhưng tính cách lại khác xa nhau. Quý Ương nhút nhát, Quý Yến từ nhỏ gan dạ không sợ trời không sợ đất, bây giờ mới có vẻ thư sinh ôn hòa.

 

Lão phu nhân thường đùa rằng, giá mà có thể chia tính cách của hai đứa cho nhau thì tốt.

Loading...