Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quỷ Tân Nương - Chương 416: Đĩa Nước (2)

Cập nhật lúc: 2024-05-04 12:47:43
Lượt xem: 152

“Thanh Thanh, Thanh Thanh” Tôi hét lớn.

Cô ấy dường như không nghe được tiếng tôi, gương mặt vô cảm đi cùng Liễu Trường Minh vào trong phòng, sau đó hắn rất nhanh đã quay lại.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ tàn ác khiến người ta căm ghét, hắn đứng cạnh miệng giếng tay phe phẩy quạt cười tươi nói với tôi: “Minh Hứa Diệp, đây là lần cuối cùng ta nói với ngươi.”

Hắn lộ ra vẻ mặt vô cùng hưng phấn, trên miệng là nụ cười tàn nhẫn đến đáng sợ.

“Ngươi có biết không, ta đã từng vô số lần nghĩ rằng sẽ g.i.ế.t ngươi như thế nào nhưng vẫn chưa nghĩ ra được cách hay. Ta nghĩ nếu trực tiếp g.i.ế.t ngươi thì vô vị quá cho nên hôm nay ta đã nghĩ ra một cách, ngươi đoán xem?”

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Tiểu nhân đê tiện như ngươi nếu có nghĩ ra cách ngu xuẩn nào đó ta cũng không cảm thấy lạ. Có bản lĩnh thì tự mình động thủ đi.”

“Ai da, đúng là c.h.ế.t đến nơi rồi vẫn còn già mồm.” Liễu Trường Minh nói rồi từ trong áo lấy ra một cái bình màu trắng, đổ thứ trong bình xuống. Tôi giơ tay hất những thứ đó lên thành giếng.

“Thứ này là đỉa nước, nhìn thì bé nhỏ không có gì đáng sợ, nhưng ta khuyên ngươi đừng có thấy nhỏ mà coi thường, nó sẽ khiến ngươi sống không bằng c.h.ế.t.” Liễu Trường Minh nói xong phất áo đi mất.

Tôi nhìn những con đỉa đen sì trước mặt cảm thấy vô cùng ghê tởm, muốn thoát ra khỏi đây nhưng thành giếng bốn bề đều là đá cứng sao có thể nhảy lên thoát được?

“Chi chi chi chi.”

Đỉa nước có thể phát ra tiếng kêu sao? Phải rồi, Liễu Trường Minh tuyệt đối sẽ không dùng những con đỉa bình thường để đối phó tôi. Những con đỉa nước này có đầu to hơn những con đỉa bình thường rất nhiều.

Cơ thể của chúng đều dựng thẳng đứng nhanh chóng di chuyển về phía tôi với tốc độ nhanh nhất. Tôi giơ con d.a.o ngắn của mình lên liều mạng c.h.é.m những con đỉa trước mặt, nhưng một số con đã đậu lên cánh tay của tôi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Tôi vừa cảm thấy cánh tay mình tê thì cơ thể của những con đỉa đó đã phồng lên nhanh chóng. Tôi nhanh chóng đ.â.m về phía con đỉa, nhưng tốc độ của nó cực kỳ linh hoạt tránh được con d.a.o ngắn của tôi trong nháy mắt và bò ra phía sau người tôi.

Những con khác liên tục trước sau tấn công tôi, khiến tôi nhất thời không biết phải rat ay từ hướng nào.

“A a a.” Tôi cảm giác như có một cái ống hút đang chọc vào cổ mình. 

“Xi hu hu, xi hu hu” âm thanh phát ra giống như người ta đang hút trái cây vậy. Cổ tôi càng ngày càng tê dại, động tác tay cũng ngày càng chậm dần đi, cả cơ thể dần dần mất sức không có cách chống lại bọn chúng.

“Minh Dương, Minh Dương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/quy-tan-nuong/chuong-416-dia-nuoc-2.html.]

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, tôi bất lực dựa vào thành giếng cả người trở nên mơ mơ hồ hồ.

“Minh Dương tuyệt đối không được ngủ, đám đỉa đó sẽ hút m.á.u khiến cậu trở thành cái xác khô.”

Giọng nói này là? Sư phụ? Nhưng giờ sư phụ đang ở đâu? Tôi nhìn khắp bốn phía, lẽ nào lại là ảo ảnh?

“Minh Dương trong cơ thể cậu có rắn đỏ hai đầu, còn có nội đan của bạch xà, công lực của cậu lớn hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, chỉ là hiện tại cậu vẫn chưa biết cách sử dụng.

Rất lớn sao? Tôi luôn nghĩ rằng mình chỉ là gánh nặng làm liên lụy tới sư phụ và Hạ Đông Hải.

“Cậu vận hết sức để khí tụ lại ở đan điền, nhớ lại tâm kinh mà sư phụ đã truyền thụ cho cậu khi trước. Tâm kinh có thể bảo vệ kinh mạch cho cậu, còn có thể giúp cậu dung hòa với nội đan trong người.

“Tâm kinh?” Tôi nhắm mắt, từ từ nhớ lại.

Hai tay chắp lại với nhau ngồi khoanh tròn chân, miệng bắt đầu lẩm nhẩm đọc.

Một thứ nội lực mạnh mẽ trào dâng trong n.g.ự.c tôi, cơ thể tôi trở nên nóng bừng toát mồ hôi khiến quần áo tôi dính chặt vào người.

Tôi mở mắt, vung d.a.o c.h.é.m con đỉa khát m.á.u trên cổ tôi làm đôi.

“Xì” một tiếng dòng dịch đỏ ấm nóng phun ra khắp cơ thể tôi.

Những con bé kia không cần tôi động thủ, chúng dường như đang sợ hãi tôi, bắt đầu bạt mạng bò từ cơ thể tôi trở lại thành giếng.

Tôi dứng dậy phát hiện một thanh trường kiếm đang dựng ở bên cạnh. Nhìn kỹ lại đây không phải kiếm bách quỷ của sư phụ sao? Sư phụ rất yêu quý thanh kiếm này, người kiếm gần như không rời, nhưng sao giờ nó lại ở đây?

“Sư phụ, sư phụ?” Tôi ngẩng đầu lên hét lớn.

“Minh Dương, thanh kiếm này sẽ giúp cậu đánh bại Liễu Trường Minh, nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt, đến lúc đó cậu sẽ biết. Thai quỷ trong bụng Mộ Thanh Thanh sau bảy ngày nữa sẽ thành hình, cậu không còn thời gian nữa đâu.”

Giọng nói của sư phụ lúc xa lúc gần giống như trong mộng truyền tới vậy

“Sư phụ người đang ở đâu? Có phải người bị Liễu Trường Minh giấu ở nơi nào rồi? Sư phụ người nói cho con biết, con đi cứu người?” Tôi hét lớn nhưng giọng sư phụ đã không còn vang lên nữa.

Loading...