Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Quy Tắc Sinh Tồn Kỳ Quái Trong Truyện Ngược - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:00:46
Lượt xem: 373

Ta dùng hết toàn bộ sức lực, trực tiếp chọc thủng một lỗ m.á.u trên lòng bàn tay hắn ta.

Máu tuôn ra ồ ạt.

Tấn Vương vô thức nhíu mày, nhưng không rụt tay lại.

"Chiêu Chiêu, nàng làm gì vậy?"

Hắn ta nhìn ta với vẻ hơi bối rối.

Ta nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Điện hạ có biết, trên tay Thanh Đào cũng có một vết thương như thế không? Ngày đó, ta vốn định dùng cây trâm này cào nát mặt ngươi rồi cắt đứt cổ họng ngươi. Thanh Đào để ngăn ta lại, đã vươn tay ra giằng lấy cây trâm, kết quả bị ta chọc thủng tay. Vết thương đó, chắc hẳn đã theo nàng ấy đến tận khi chết. Không biết điện hạ có ấn tượng gì không?"

Ban đầu, ta còn để ý đến chênh lệch thân phận định kìm nén sát ý trong lòng, bề ngoài giả vờ cung kính. Tuy nhiên, mỗi khoảnh khắc giả vờ giả vịt với hắn ta đều khiến ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Nói đi nói lại, Tấn Vương với tư cách là nam chính của quyển sách này, có không ít "hào quang nhân vật chính", vậy nên ta cũng đánh cược một phen —

Đánh cược rằng ta với tư cách là nữ chính, cũng có "hào quang nhân vật chính" tương tự.

Đánh cược rằng dù ta có trực tiếp lộ ra nanh vuốt.

Cái gọi là "hào quang nhân vật chính" này cũng sẽ bảo vệ ta chu toàn.

Đánh cược —

Ta là nữ chính, có thể đánh bại Tấn Vương là nam chính.

Ác ý tiềm ẩn trong lòng ta trở nên kích động.

Khi ta nói ra sự thật, sắc mặt Tấn Vương tái nhợt, đồng tử hắn ta giãn ra trong chốc lát, trong đó tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Tuy nhiên, rất nhanh hắn ta đã bình tĩnh lại, lấy lại vẻ thản nhiên như cũ. Tấn Vương khẽ thở dài:

Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Chiêu Chiêu, ta không ngờ nàng lại hận ta đến mức này. Bịa ra câu chuyện như vậy có ý nghĩa gì chứ?"

Dù ta giải thích thế nào, Tấn Vương vẫn tin chắc rằng người cứu hắn ta ngày đó chính là ta, còn cho rằng lý do ta không thừa nhận là vì ghen với Thanh Đào.

Giận hắn lúc đó không ở lại;

Giận hắn cưới thê nạp thiếp;

Giận hắn không lập tức đến tìm ta.

Rõ ràng trước đó chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, không biết sao hắn ta lại tự tin đến thế, tưởng tượng ta đã yêu hắn ta đậm sâu.

"Chiêu Chiêu, ta thề rằng ta chỉ yêu mình nàng, dù là Thanh Đào, hay Vương phi hiện tại, đều chỉ là công cụ mà thôi. Đến ngày ta kế thừa ngai vàng, nàng sẽ là Hoàng hậu duy nhất của ta." Tấn Vương tự cho là đúng nói những lời âu yếm, an ủi ta.

Hắn ta không ngừng hạ thấp Tấn Vương phi, hạ thấp Thanh Đào, hạ thấp các tiểu thư danh giá trong kinh thành, nói: "Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám dung chi tục phấn, làm sao có thể so với Chiêu Chiêu của ta?"

Hắn nghĩ rằng, vùi dập người khác xuống bùn đất, tôn ta lên như vầng trăng sáng, sẽ khiến ta cảm động vui mừng.

Tuy nhiên, ta vẫn luôn nhớ kỹ lời mẫu thân từng nói:

[Cạnh tranh giữa các nữ tử với nhau là hành vi thấp kém và độc ác nhất trên đời. Nữ tử đã chịu sự nô dịch và áp bức của nam nhân hàng ngàn năm, đáng lẽ phải nắm lấy tay nhau, thân như tỷ muội, tuyệt đối không thể vì chút sủng ái rẻ mạt của nam nhân mà ghen tị, cạnh tranh với nhau. Cạnh tranh chỉ có hại mà không có lợi đối với bất kỳ nữ tử nào. Kẻ được lợi mãi mãi chỉ là những nam nhân mưu mô xảo quyệt.]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/quy-tac-sinh-ton-ky-quai-trong-truyen-nguoc/chuong-7.html.]

Hắn ta nói Tấn Vương phi cứng nhắc vô vị, nhưng ai lại là kẻ thèm khát địa vị của con gái Binh bộ Thượng thư, vì quyền thế nhà thân mẫu của nàng ta mà cầu hôn?

Hắn ta nói Thanh Đào ham hư vinh, nhưng nếu không có Thanh Đào, hắn ta đã c.h.ế.t trong tay ta từ lâu rồi.

Đúng là Thanh Đào đã phản bội ta, nhưng ta lại cảm thấy, đó không phải ý muốn của nàng ấy. Chẳng qua nàng ấy chỉ bi thảm trở thành con rối của cốt truyện, bị buộc phải hy sinh cả cuộc đời mình.

Thanh Đào trong lòng ta, mãi mãi là một người tỷ tỷ dịu dàng, trầm ổn.

Bề ngoài tuy chúng ta xưng hô chủ tớ, nhưng thực tế, mẫu thân luôn thể hiện quan điểm "mọi người đều bình đẳng".

Bà ấy nói, những người hầu hạ bên cạnh chúng ta không phải quan hệ "chủ tớ" với chúng ta, mà là quan hệ "thuê mướn". 

Chúng ta trả tiền, bọn họ bỏ công sức.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Điều này không có nghĩa ai cao quý hơn ai, tất cả người lao động đều đáng được tôn trọng.

Ta may mắn sinh ra đã giàu có, càng nên trân trọng, càng nên đối xử tốt, giúp đỡ người khác.

Còn về các tiểu thư danh giá trong kinh thành bị Tấn Vương hạ thấp. Dù nói ta với đa số bọn họ chỉ là quen biết xã giao, nhưng theo ta biết —

Có người dịu dàng nhã nhặn, đoan trang gia giáo;

Có người thuần khiết thiện lương, ngây thơ hồn nhiên;

Có người phóng khoáng thoải mái, không hề câu nệ;

Có người tài hoa xuất chúng, có người thông minh nhanh nhẹn;

Có người tinh thông cầm kỳ thi họa, cũng có người nấu ăn ngon đến nỗi khiến ta trằn trọc mỗi đêm...

Tất cả đều là những nữ tử rất tuyệt vời.

Dù có vài người không dễ gần, hoặc có sở thích tâm hồn khác biệt lớn với ta. Nhưng cũng còn tốt hơn nhiều so với tên tiểu nhân ăn bám, vong ân bội nghĩa, sau lưng phỉ báng người khác như này.

Ta thu liễm vẻ châm biếm trong mắt, dịu dàng nói: "Biết được trong lòng điện hạ có ta, Yến Chiêu không còn oán hận gì nữa. Những năm qua, ta một than một mình phiêu bạt khắp chốn, luôn khao khát có người che chở, tặng cho ta một đời bình an. Điện hạ, ngài có thể tặng cho Yến Chiêu một chốn nương thân không?"

Khi nghe những lời tình cảm của ta, trên mặt Tấn Vương quả nhiên hiện lên vài phần xúc động.

Tuy nhiên, hắn ta vẫn khó khăn lắc đầu nói: "Chiêu Chiêu, nàng hãy đợi thêm chút nữa, hiện tại vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất. Đợi ta kế thừa ngai vàng, sẽ phế bỏ Vương phi, lập nàng làm Hoàng hậu."

Khóe môi ta hơi cong lên, giọng càng thêm dịu dàng như nước.

"Nhưng Yến Chiêu ngưỡng mộ điện hạ, một khắc cũng không muốn đợi nữa. Chỉ cần được ở bên cạnh ngài, dù chỉ làm một thị thiếp, cũng đủ thỏa nguyện rồi."

Tấn Vương nhìn ta chăm chú hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, ôm ta vào lòng.

Giọng hắn ta trầm trầm vang lên bên tai ta.

"Chiêu Chiêu, Lục Ngôn ta nhất định sẽ không phụ nàng."

Hết chương 7

Loading...