Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

QUY TẮC CỦA CON DÂU - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2024-08-25 23:00:22
Lượt xem: 1,451

7

 

Tôi chạy vào phòng tắm, xách một chậu nước lạnh đổ thẳng lên đầu con trai và mẹ chồng.

 

“Ào!”

 

Mẹ chồng và con trai đứng giữa nhà như hai con chuột lột, cả hai đều ngơ ngác.

 

“Tôi nhịn bà đủ rồi, đồ bà già c.h.ế.t tiệt!

 

Một tiếng gọi bà là mẹ chồng, bà tưởng mình là bà nội tôi à, cút ngay cho tôi!

 

Còn thằng con bất hiếu kia, coi như tao chưa sinh mày ra!

 

Tiền của tao thà vứt xuống sông, vứt vào hố lửa, cũng không để lại cho mày một xu nào!

 

Cút đi! Cả lũ cút đi cho tao!”

 

Đây là lần đầu tiên tôi bùng nổ trước mặt mẹ chồng.

 

Bà luôn khinh thường tôi, cho rằng con trai mình là giáo sư đại học, công việc ổn định và có thể diện.

 

Còn tôi chỉ là một người buôn bán nhỏ, không xứng với con trai bà.

 

Thấy tôi đuổi bà đi, cơn giận của bà bốc lên, bà ngồi bệt xuống đất bắt đầu đập đùi khóc lóc:

 

“Mọi người đến xem này! Cả làng đến đây mà xem!

 

Con mụ đê tiện này định đánh cả mẹ chồng của mình đấy!

 

Trên đời này có người phụ nữ ác độc như thế, ra đường nhất định sẽ bị xe đ.â.m chết!”

 

Con trai tôi cúi xuống đỡ bà dậy, ánh mắt lấp lóe:

 

“Bà ơi, ngôi nhà này đứng tên con, bà cứ yên tâm ở đây, mẹ con không thể đuổi bà đi được.”

 

Cả tôi và mẹ chồng đều sững sờ.

 

Ngôi nhà này là tôi mới mua sau này, lúc đó căn nhà cũ vẫn chưa bán đi.

 

Chồng tôi nói để tiết kiệm thuế, nên đã dùng tên con trai để mua.

 

Ai lại đề phòng con trai duy nhất của mình chứ? Dù gì, sớm muộn gì mọi thứ cũng sẽ là của nó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/quy-tac-cua-con-dau/chuong-7.html.]

Mẹ chồng tôi tinh thần phấn chấn, dựa vào tay con trai đứng dậy, ngón tay suýt chọc vào mặt tôi:

 

“Tốt thôi, nhà này là của cháu đích tôn tôi! Nhà này mang họ Châu, chỉ có mỗi cô là người ngoài thôi!

 

Người đáng bị đuổi là cô, cô mau cuốn gói đi!

 

Tôi sẽ bảo con trai tôi ly hôn với cô ngay, để cô cuốn xéo khỏi nhà họ Châu!”

 

Mẹ chồng tôi quen làm việc đồng áng ở quê, sức lực rất khỏe.

 

Bà nhảy lên đẩy tôi, lại có con trai giúp đỡ bên cạnh.

 

Tôi bị đẩy lùi liên tục, sắp bị đẩy ra khỏi cửa.

 

“Ông Châu, ông là đồ c.h.ế.t tiệt à!”

 

Tôi quay đầu tìm bóng dáng chồng, nhưng không thấy đâu cả.

 

“Ông Châu, ông đang ở đâu!”

 

“Con trai tôi là từ bụng tôi đẻ ra, làm sao nó nghe lời cô được chứ—

 

A! Con trai!”

 

Không biết từ lúc nào, ông Châu đã ngất xỉu trên mặt đất.

 

Gương mặt xanh xao, môi trắng bệch.

 

Ông ấy được xe cấp cứu đưa đi.

 

Mẹ chồng tôi nhất quyết đòi lên xe cùng, suốt đường đi không ngừng chửi rủa, chửi hết cả dòng họ mười tám đời của tôi.

 

Cho đến khi bác sĩ không chịu nổi, yêu cầu bà im lặng để không làm ảnh hưởng đến bệnh nhân nghỉ ngơi.

 

Tôi cúi đầu ngồi một bên, cảm thấy cuộc sống gia đình hòa thuận, mẹ hiền con thảo trước đây chỉ là một trò cười to lớn.

 

Phải đáp ứng mọi yêu cầu của con cái, đó mới là mẹ đẻ.

 

Một khi không đáp ứng yêu cầu của con trai, tôi trở thành người ngoài, là đối tượng có thể bị ruồng bỏ bất cứ lúc nào.

 

Đây là đứa con trai tôi đã vất vả kiếm tiền nuôi nấng khôn lớn.

 

Tôi đúng là người mẹ thất bại nhất trên thế giới...

 

Loading...