Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

QUAY LẠI BÊN ANH - C5

Cập nhật lúc: 2024-08-11 09:45:00
Lượt xem: 636

11.

 

Tôi nhìn Chu Minh Sinh đẩy cửa đi vào.

 

Xoay người lấy một cái gối kê ở phía sau lưng cô Đường.

 

Giúp cô ấy ngồi dậy.

 

Rồi cầm ly nước của cô ấy.

 

Mũi tôi cay xè.

 

Tên đàn ông chó má Chu Minh Sinh này hoàn toàn không thích hầu hạ người khác.

 

Ngoại trừ tôi.

 

Khi hai chúng tôi mới vừa ở bên nhau không bao lâu, mỗi ngày tỉnh ngủ, mở mắt ra là có thể nhìn thấy hắn để trần người trên, mặc mỗi tạp dề nấu ăn.

 

Làn da màu lúa mạch của hắn dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng khỏe mạnh.

 

Chỉ là tám khối cơ bụng cùng tuyến nhân ngư đã khiến tôi nhìn chằm chằm cả nửa ngày.

 

Khi đó nhà vừa cũ vừa rách nát cũng chẳng có máy hút khói.

 

Hắn cắn điếu thuốc, bị khói hun đến híp cả mắt, tóc rối bù vểnh lên.

 

Liếc mắt nhìn thấy tôi tỉnh lại, mắng tôi một câu:

 

"Cút qua đây ăn cơm. Con mẹ nó thật đúng là ông đây tự tìm cho mình một tổ tông nhỏ mà.”

 

Khi đó tôi yêu ch mất bộ dáng vừa túng vừa hoang dã này của hắn.

 

Hơn nữa hắn rất nuông chiều tôi.

 

Có một thời gian tôi đã sinh ra ý nghĩ ở lại không đi nữa.

 

Nhưng rất nhanh đã bị hệ thống vô tình chọc thủng:

 

“Nếu cô lựa chọn ở lại, tình tiết kịch bản sẽ sụp đổ, cô và Chu Minh Sinh đều phải ch.”

 

Nhưng hiện tại nhìn hắn thành thạo chăm sóc người khác như vậy.

 

Hẳn là đã ở bên cô Đường rất lâu nhỉ.

 

 

12.

 

Tôi xuống dưới tầng đợi một lát.

 

Hắn xuống tầng thì thấy tôi vẫn còn ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/quay-lai-ben-anh/c5.html.]

 

Ngồi xuống sofa đối diện tôi.

 

Tiểu Đao cúi người châm thuốc cho hắn, hắn nghiêng đầu tiếp lửa, khói xanh trắng phủ lên ngũ quan lạnh lùng của hắn: "Cô có mục đích gì?"

 

Tôi trả lời thế nào đây?

 

Tiền?

 

Hắn chậm rãi nói: "Người? Còn nữa" Hắn búng tàn thuốc," Tại sao phải nói mình là Mạc Vãn?”

 

Thấy tôi im lặng.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

 

Hình như hắn cũng chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn với tôi, nhận điện thoại lập tức rời đi.

 

Tôi hỏi Tiểu Đao: "Tại sao ông chủ nhà cậu lại nói mấy năm nay có rất nhiều người tự xưng là Mạc Vãn? Loại chuyện giả mạo người ch lố bịch này cũng sẽ có người làm à?"

 

Tiểu Đao ngậm điếu thuốc, cười cười: "Bởi vì sau khi vị kia đi, anh Sinh đã làm không ít chuyện kinh hãi thế tục.”

 

Tôi hứng thú hỏi: "Chuyện gì?

 

Tiểu Đao: "Mời thầy gọi hồn. Tuy rằng người ở chỗ chúng ta ít nhiều gì đều tin những thứ này, nhưng khi đó anh Sinh quả thật có chút mất lý trí.”

 

Tôi: "......”

 

Chu Minh Sinh.

 

Hắn không phải là người kính sợ ma quỷ, tin vào thần linh.

 

Hắn chưa bao giờ tin những thứ này.

 

Trước kia khi chúng tôi ở bên nhau, hắn từng bị người ta tính kế, làm ăn thất bại thảm hại, còn bị thương rất nghiêm trọng, chân gãy xương rất lâu.

 

Sau khi khỏe lại, đã là giao thừa.

 

Tôi đẩy hắn đến miếu Hoàng Đại Tiên.

 

Mười hai giờ sáng.

 

Tôi cố sức chen chúc trong đám người, ỷ vào chính mình gầy, cũng không để ý bị người khác ghét bỏ.

 

Thành công cướp được nén nhang đầu tiên.

 

Kính dâng nén nhang đầu tiên cho thần linh, khẩn cầu Chu Minh Sinh nửa đời sau đều thuận lợi.

 

Tôi phất tay với hắn như khoe khoang.

 

Xa xa, khuôn mặt không chút thay đổi của Chu Minh Sinh nhìn như không có biểu cảm gì.

 

Nhưng trong mắt lại tràn ngập tình cảm dịu dàng.

 

Loading...