Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

QUÂN BẤT KHÍ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-28 22:08:16
Lượt xem: 2,619

Mặc dù ta đã làm cho Lý Hoài Cẩn tức giận bỏ đi, nhưng mấy ngày nay vẫn tiếp tục viết viết vẽ vẽ.

 

Người không biết chuyện, có lẽ tưởng ta vẫn đang nghĩ cách lấy lòng hắn, cứu vãn hắn.

 

Kiếp trước, để làm tốt vai trò hoàng hậu của Lý Hoài Cẩn, ta đã nghiên cứu sở thích của hắn, thực sự khổ luyện thư pháp và kỹ năng vẽ rất lâu, mong có thể được hắn chú ý.

 

Nhưng dù ta luyện thế nào, Lý Hoài Cẩn đều có thể chỉ ra khuyết điểm.

 

Hắn nói chữ ta xấu, tranh cũng tệ.

 

Ta không cam lòng, liền viết đi viết lại, vẽ đi vẽ lại.

 

Cuối cùng hắn chán nản nói thật:

 

"Thôi đi, Tạ Linh Lăng, tay ngươi chỉ biết cầm đao, sao có thể cầm bút?"

 

"Làm trò cười chưa đủ, còn lãng phí mực tốt."

 

Lúc đó ta mới hiểu ra.

 

Hóa ra Lý Hoài Cẩn ghét không phải là chữ và tranh của ta.

 

Mà là đôi tay cầm đao múa kiếm, mọc đầy chai sạn của ta.

 

Hắn thích tay của Thẩm Khanh Khanh.

 

Thẩm Khanh Khanh dù vẽ đôi uyên ương như vịt trời, vẽ phượng hoàng như gà rừng, hắn cũng thấy đáng yêu.

 

Vì thế, ta đã khóc suốt đêm.

 

Sau đó, ta vứt hết những chữ tranh vẽ vì Lý Hoài Cẩn.

 

Nhưng lại bị Lâu Nguyệt Hành vào cung bắt gặp cảnh hỗn độn đó.

 

Hắn lặng lẽ nhặt từng mảnh giấy rơi trên đất, rồi cẩn thận giữ lại.

 

Sau đó, hắn còn ghép từng mảnh tranh rách của ta lại, đóng khung, coi như bảo vật.

 

Ta xấu hổ giận dữ hỏi hắn:

 

"Thứ xấu xí đó, ngươi đóng khung làm gì?"

 

Nhớ lại khi đó, Lâu Nguyệt Hành cầm cuộn tranh, đầu ngón tay tái nhợt, giọng lạnh lùng và cố chấp:

 

"Không xấu."

 

"Là hắn ngu, không biết trân trọng, không xứng đáng thưởng thức."

 

Người mà Lâu Nguyệt Hành nhắc đến là ai, không cần nói cũng rõ.

 

Ta không khỏi cảm động trong lòng.

 

Nhưng trong hoàng cung phải luôn đề phòng, hắn sao dám?

 

Sơ sẩy một chút, là mất mạng.

 

Vì vậy ta lạnh lùng mắng hắn:

 

"Câm miệng! Ngươi là thái giám, biết gì chứ?"

 

Ta không quên được sau khi nghe câu đó, thân hắn cứng đờ, ánh sáng trong mắt tắt lịm, mặt như tro tàn.

 

Giờ đây trọng sinh, kiếp trước như mộng.

Ta muốn giữ lại ánh sáng đó.

 

Hiện tại—

 

Lâu Nguyệt Hành thấy ta không nói gì, mặt lạnh trắng bệch, mắt hơi mờ, giọng trầm lắng hỏi:

 

"Người vẫn muốn làm hoàng hậu của hắn?"

 

"Tạ cô nương thích chơi đùa với lòng người vậy sao?"

 

Ta vừa buồn cười vừa xót xa, thêm vài nét cuối cùng vào bức tranh, rồi lật ngược lại, đưa cho hắn:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/quan-bat-khi-rsfz/chuong-4.html.]

"Lâu Nguyệt Hành, ngươi xem kỹ lại, ta vẽ ai đây?"

 

Hắn nhìn người trong tranh, không khỏi sững sờ.

 

Chỉ một cái nhìn, đôi mày lạnh lẽo liền được giãn ra—

 

Bởi vì ta vẽ không ai khác, chính là hắn.

 

Kiếp trước ta khổ luyện kỹ thuật vẽ, đã đạt tới tuyệt kỹ.

 

Ta có thể vẽ ngược, không đến nét cuối cùng, người ngoài không thể nhận ra ta vẽ gì.

 

Lâu Nguyệt Hành nói không sai.

 

Lý Hoài Cẩn, tên hoàng đế mù lòa kia.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Hắn không biết trân trọng, không xứng đáng thưởng thức.

 

Hắn còn không bằng một ngón tay của Lâu Nguyệt Hành.

 

Hiện tại, ta nhìn người trước mặt, cười hỏi:

 

"Lâu Đốc Chủ, ta vẽ ngươi có thích không?"

 

"Nếu thích, có thể đem về phủ, đóng khung treo đầu giường, ôm ngủ mỗi đêm, được không?"

 

Dù Lâu Nguyệt Hành giả vờ giỏi đến đâu, lúc này cũng cầm chặt bức tranh, không muốn buông tay.

 

Hắn nhìn ta chăm chú.

Nói thích cũng không được.

 

Nói không thích, càng không đúng.

 

Cuối cùng, hắn lười giả vờ.

 

Khi mở miệng, giọng khàn khàn, từng chữ là dục vọng cuộn trào:

 

"Ôm tranh ngủ? Sao có thể đủ?"

 

"Người biết rõ người ta thực sự muốn ôm là ai."

 

Ta lặng ngắm hắn vì ta mà phát điên, bật cười khẽ, dịu dàng chui vào lòng hắn, gần như mê hoặc:

 

"Vậy ngươi ôm đi!"

08

 

Lâu Nguyệt Hành toàn thân căng thẳng.

 

Nếu vẽ thành hí kịch, hắn giống như một vị thần Phật giáng trần, còn ta là yêu nữ dụ hắn sa ngã.

 

Ta từng chút từng chút thăm dò.

 

Nhăn nhúm bộ cẩm phục đỏ của hắn.

 

Chạm vào yết hầu của hắn.

 

Quàng lên cổ hắn.

Kiếp trước, vì thân phận hoàng hậu, ta luôn đoan trang giữ mình, dù bị giam trong lãnh cung, cũng chưa từng lấy sắc đẹp dụ người.

 

Còn tên hoàng đế chó c.h.ế.t Lý Hoài Cẩn, bận rộn bên Thẩm Khanh Khanh, chưa bao giờ chạm vào ta.

 

Vì vậy, ta đến c.h.ế.t vẫn là thân trong trắng, hoàn toàn không có kinh nghiệm quyến rũ đàn ông.

 

Khi ta đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lâu Nguyệt Hành, ta dường như tự nhiên hiểu được mọi thứ.

Ta hôn nhẹ lên đôi môi mỏng đầy cấm dục của hắn, trêu chọc:

 

"Lâu Đốc Chủ, ta đã cho ngươi cơ hội rồi."

 

"Nếu không ôm, ta sẽ đi đấy!"

 

Ta làm bộ muốn rời đi thật.

 

Lâu Nguyệt Hành không nhịn được, nhắm mắt lại, dùng sức kéo ta trở lại vào lòng:

 

"...Không được đi."

 

Loading...