Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phượng Hoàng Tự Ấp Nở Phu Quân - Chương 11+12

Cập nhật lúc: 2024-04-19 20:07:51
Lượt xem: 231

11.

Ta bị y xách về nhà, trên đường ta la hét muốn chạy trốn, bị y vỗ một cái vào đầu, chậc, chẳng đau chút nào.

 

Y dẫn ta vào một cái sân nhỏ, bên trong trông thật tao nhã, ta bị y đặt lên bàn.

Còn y thì quay người đi ra ngoài.

 

Ta: ?

 

Đây là làm gì? Sao lại không giống như ta nghĩ, bình thường không phải là nhốt ta vào lồng rồi nấu chín ăn sao?

 

Đúng rồi, nấu chín ăn, a a a, y muốn ăn ta mà!

 

Nhân bây giờ y không có ở đây, ta phải mau chóng chạy trốn, hắc hắc, không trách ta được đâu, tại sao y không nhốt ta vào lồng.

 

Thật là một tên ngốc.

 

Ta tung tăng chạy ra ngoài, vừa chạy đến sân thì đụng phải thứ gì đó, không chạy được nữa.

 

Ngẩng đầu lên, chính là khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, ta sợ đến nỗi lông dựng đứng.

 

Phành phạch hai cái, vội vàng lùi về phía sau.

 

"Ngươi làm gì vậy?" Người đàn ông đột nhiên lên tiếng, rồi lại tự lẩm bẩm: "Đúng rồi, quên mất ngươi không biết nói."

 

Ta chớp chớp mắt, đúng rồi, quên mất bây giờ ta là một con gà.

 

Người đàn ông lại nói: "Ta là Ngô Mặc", vừa nói vừa bế ta đi vào trong.

 

Y đặt ta lên bàn, ta nhìn khuôn mặt trắng trẻo của người đàn ông, luôn cảm thấy không được tự nhiên.

 

Liếc mắt nhìn xung quanh, tưởng nhìn một cái chắc không sao đâu, ai dè ta lại nhìn thấy một cái nồi lớn.

 

Nồi thì cũng chẳng không sao, nhưng trong nồi có nước nóng bốc hơi mới là điều đáng sợ nhất.

 

"A a a, đừng ăn ta."

 

Nghĩ đến cảnh nước sôi dội lên người ta, rồi nhổ sạch lông ta, ta không nhịn được đập cánh phành phạch, vùng vẫy thoát khỏi người đàn ông.

 

Ngô Mặc bất ngờ lên tiếng: "Ngươi biết nói sao?"

 

Ờ, ta không nên biết nói sao?

 

Hình như là vậy.

12.

 

Anan

Cứ như vậy, ta ở lại nhà Ngô Mặc, y cũng không bao giờ nhắc đến chuyện nấu ta để ăn, ta dần dần yên tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/phuong-hoang-tu-ap-no-phu-quan/chuong-1112.html.]

 

Chỉ không ngờ, lần này lại có một vị khách không mời mà đến.

 

Bạch Quyết từ trên trời giáng xuống, thanh kiếm sắc bén chỉ thẳng vào Ngô Mặc, ta vội vàng chắn trước mặt Ngô Mặc.

 

Con bạch long này thật là bắt nạt người, người ta chỉ là một phàm nhân mà thôi, trước mặt hắn ta căn bản không có sức phản kháng.

 

"Bạch Quyết, ngươi mau buông kiếm xuống, sao ngươi có thể bắt nạt..." một phàm nhân.

 

Lời ta còn chưa dứt, một bóng đen như gió lướt qua bên cạnh ta, đánh nhau với Bạch Quyết.

 

Đây, đây là tình huống gì.

 

Ngô Mặc này sao lại đánh nhau với Bạch Quyết, sao y lại biết pháp thuật.

 

Bạch Quyết dường như nghe thấy tiếng lòng ta, vừa đánh trả vừa hừ lạnh: "Ngô Ngô, hắn không phải là phàm nhân như ngươi nghĩ đâu, hắn là Mặc Lan."

 

Thì ra là vậy?

 

Ta đã hiểu, tên Mặc Lan này thấy ta sa cơ lỡ vận thành gà, còn không nói thân phận của mình, chính là để xem ta làm trò cười.

 

Con hắc long này thật là lòng dạ đen tối, có biết ta luôn nơm nớp lo sợ, lo lắng một ngày nào đó bị y nấu chín ăn không.

 

Một lúc lâu sau, hai người dừng lại, vì dù có đánh tiếp nữa cũng không phân thắng bại.

 

Sắc mặt Bạch Quyết có chút khó coi, nói: "Ngô Ngô, ta có lời muốn nói riêng với ngươi."

 

Ta ngẩn người trong chốc lát, lời gì?

 

Dù trong lòng nghi hoặc, nhưng ta vẫn gật đầu trước ánh mắt u ám của Mặc Lan, đồng ý.

 

Bọn ta ở trong túp lều, Mặc Lan đợi bên ngoài.

 

"Ngô Ngô, ta đến đây để đưa ngươi đi." Hắn nói rồi dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tại sao ngươi không đồng ý để hai nhà kết thân?"

 

Ta suy nghĩ một chút, ta đã không nói với hắn sao?

 

Nếu vậy, ta không ngại nói lại một lần nữa: "Ta muốn ăn hết những món ngon, chơi hết những trò vui."

 

Ta nhướng mày, vẻ mặt hớn hở, đã tưởng tượng đến cuộc sống tươi đẹp trong tương lai của mình. Vẻ bất lực lướt qua mặt Bạch Quyết, lại nói: "Nếu ngươi không muốn gả cho ta, phụ vương sẽ bắt ta cưới công chúa Khổng Tước."

 

Công chúa Khổng Tước, chính là con khổng tước trước đây đã tình tứ với Tiểu Phượng Hoàng.

 

Nghĩ đến dáng vẻ của nàng ta, ta nhíu mày, lắc đầu: "Không tốt."

 

Ánh sáng trong mắt Bạch Quyết lóe lên, ta lại nói: "Mặc dù ta không có cảm tình tốt với con khổng tước đó, nhưng nếu ngươi muốn cưới thì cứ cưới đi!"

Loading...