Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phu Quân Của Ta Mất Trí Nhớ Rồi - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-09-12 01:06:45
Lượt xem: 733

36.

 

Ta đứng cách đó vài bước, trên tay đang cầm khay bánh ngọt.

 

Rõ ràng nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.

 

Ta không cố ý nghe lén, không, thực ra ta cố ý.

 

Ta vốn định mang bánh ngọt ra cho họ, nhưng khi nghe thấy họ nhắc đến Chiêu Dương quận chúa, ta liền dừng chân.

 

Ta chỉ muốn nghe xem Bùi Tri Thuật có phản ứng gì về việc quận chúa đính hôn.

 

Không ngờ, hắn đã nhớ lại rồi.

 

Ta cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn quyết định không tiến lên, mà quay trở lại.

 

Không lạ gì.

 

Mấy ngày trước, dù hắn bận rộn xử lý vụ án sát thủ, nhưng cũng không đến mức không có thời gian gặp ta.

 

Hắn cố tình tránh mặt ta.

 

Vì hắn đã nhớ ra rồi.

 

Nhớ ra là hắn không thích ta.

 

37.

 

Nửa canh giờ sau, Bùi Tri Thuật trở về phòng.

 

Ta ngồi ở bàn, mặt mày cau có, nhưng mắt thì lại đỏ hoe.

 

Bùi Tri Thuật không nhịn được cười.

 

"Sao thế? Ta còn chưa nói gì, nàng đã khóc rồi."

 

Hắn đưa tay lau đi giọt nước mắt của ta, cử chỉ dịu dàng, ánh mắt đầy trìu mến.

 

Hoàn toàn không giống lúc trước, khi hắn còn lạnh lùng xa cách, nghiêm nghị như băng giá.

 

Ta trừng mắt nhìn hắn, giận dữ nói:

 

"Ta nghe hết rồi! Chàng nhớ lại mà không nói với ta sao?

 

"Vì ta lừa dối chàng, nên chàng cũng muốn lừa ta như vậy sao?

 

"Nhìn ta mỗi ngày lo sợ, chàng cảm thấy vui lắm phải không?"

 

Động tác của Bùi Tri Thuật dừng lại.

 

Sau đó, hắn nắm lấy cằm ta, xoay trái xoay phải, nhìn kỹ một lượt.

 

Hắn cười nhẹ: "Đúng là kẻ xấu còn đi tố cáo trước.”

 

"Tống Tương Nghi, nàng đúng là nhỏ mọn."

 

Cái gì?!

 

Hắn vừa nói gì?!

 

Hắn nói ta nhỏ mọn?

 

Được rồi, ta thừa nhận, ta có chút nhỏ mọn.

 

Nhưng ta làm sao có thể để mặc hắn chửi mắng?

 

Nhất là lúc này, khi ta vẫn còn đang tức giận.

Anan

 

Ta liền mắng lại: "Bùi Tri Thuật, đồ xấu xa."

 

Bùi Tri Thuật đáp: "Ừ, ta là đồ xấu xa."

 

38.

 

Ta thoáng nghẹn lời.

 

Hắn đã thừa nhận tất cả, nếu ta còn cố chấp không buông thì thực sự ta đúng là nhỏ mọn rồi!

 

Cách Bùi Tri Thuật cãi nhau thật là đáng ghét!

 

Ta ấp úng nói: "Cũng không phải là quá tệ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/phu-quan-cua-ta-mat-tri-nho-roi/chuong-8.html.]

 

Bùi Tri Thuật nhéo nhẹ tai ta.

 

"Tương Nghi, xin lỗi, ta đã giấu nàng.”

 

"Nhưng nếu nàng không nghe được, ta vẫn sẽ tiếp tục giấu."

 

Khoan đã, khoan đã.

 

Thái độ này, không có chút hối hận, mà lại còn lý lẽ mạnh mẽ như thế!

 

Giống hệt với ta khi trước bị phát hiện đã nói dối.

 

Khi đó, Bùi Tri Thuật còn nói sẽ tính sổ với ta.

 

Phải chăng đây chính là cách hắn tính sổ?

 

Sao trên đời lại có kiểu nhân quả báo ứng quay về như thế này?

 

Ta vừa định tức giận đứng phắt dậy thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của hắn.

 

Hắn nhẹ nhàng nói với ta:

 

"Ta cứ nghĩ, nàng sẽ thích ta khi mất trí nhớ hơn."

 

39.

 

Ta phản đối ngay lập tức.

 

"Không phải đâu, ta thích Bùi Tri Thuật, bất kể chàng ra sao."

 

Dù rằng, Bùi Tri Thuật mất trí nhớ đúng là dễ gần hơn.

 

Ta nói điều đó rất chân thành, nhưng Bùi Tri Thuật lại không tin.

 

Hắn nói với giọng nhẹ nhàng: "Nàng lại nói dối nữa rồi, phải không? Ta đã thấy tờ đơn hòa ly trong thư phòng rồi.

 

"Trước khi ta mất trí, nàng định hòa ly với ta đúng không?"

 

A… đúng là ta đã từng viết nó.

 

Và ta đã viết rất nhiều.

 

Vì sau khi kết hôn, đôi khi ta không thể chịu nổi tính cách của Bùi Tri Thuật.

 

Mỗi khi tức giận, ta lại cầm bút và viết một tờ đơn hòa ly.

 

Nhưng ta chưa bao giờ có ý định đưa tờ đơn đó cho hắn.

 

Ta chỉ viết để xả giận, không thực sự muốn chia tay.

 

Sau khi viết xong, ta thường xé nó đi. Nhưng có lẽ lần đó, ta quên mất không xé.

 

40.

 

Bùi Tri Thuật hiểu ra ngọn ngành, hắn "ồ" lên một tiếng.

 

"Vậy nên, nàng cũng thích Bùi Tri Thuật khi có ký ức, đúng không?"

 

"Đúng vậy," ta hỏi, "Vậy còn chàng thì sao?"

 

"Ta sao?"

 

"Chàng thích Chiêu Dương quận chúa mà."

 

"Ta chưa từng thích nàng ta."

 

"Chàng nói dối, ai ai cũng nói như vậy, và ta đã nhìn thấy. Chàng còn hái mận cho nàng ta, cười rất vui vẻ."

 

Bùi Tri Thuật có chút khó hiểu: "Chỉ vì hái mận? Nếu vậy, ta đã hôn nàng, ôm nàng và còn… ngủ cùng nàng, nàng nói sao đây?"

 

Ta: "…"

 

Sao hắn có thể mở miệng là nói đến chuyện ngủ cùng nhau chứ?

 

"Và đó là khi nào? Sao ta không nhớ gì cả?"

 

Ta vội vàng đáp: "Là vào năm ta mới đến kinh thành. Mận chín trên cành cao, chàng đã kéo cành xuống để nàng ấy hái."

 

Rất hiếm khi, ta thấy một cảm xúc bất lực hiện lên trên gương mặt của Bùi Tri Thuật.

 

Cảm xúc này khiến ta bỗng nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự là ta đã quá đa nghi?

Loading...