Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phó tiên sinh theo đuổi được vợ chưa? - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-13 02:47:27
Lượt xem: 237

Hơi thở của anh ta phả vào tai tôi một cách nặng nề.

Trong xe, tôi ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng trên người anh, còn có mùi thơm nhẹ nhàng, lành lạnh của nước râu mà quen thuộc. Tất cả những điều này như đã khắc sâu vào xương tủy, nhưng lại như một sự hành hạ tàn nhẫn.

Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.

Tôi cụp mắt xuống nói: "Ngài Phó, xin chú buông tôi ra trước, được không?"

Tư thế như vậy thực sự quá mờ ám, không phù hợp với thân phận của chúng tôi lúc này.

Phó Trọng Châu không trả lời, ngón tay mảnh khảnh của anh đặt bên tai tôi, vén sợi tóc lòa xòa trước mặt lên sau tai tôi.

Chỉ là đầu ngón tay vô thức lướt qua nhẹ nhàng, nhưng tôi không khỏi cảm thấy sau gáy nổi gai ốc, tôi quay mặt đi, cố tránh sự đụng chạm.

Phó Trọng Châu cúi đầu hôn nhẹ tôi: "Nhân Nhân, ngoan nào."

Anh không buông tôi ra, mà còn ôm tôi vào lòng, tựa cằm vào một bên cổ tôi, nhẹ nhàng cọ xát.

Anh lại hôn tôi, trầm giọng nói: “Muốn trở thành người lạ với anh?”

Chiếc xe phóng nhanh trong đêm mưa đen kịt, như một thanh kiếm sắc nhọn xuyên qua màn mưa.

Lúc này, trong vòng tay anh, tôi không biết nên khóc hay nên cười.

Nói đến trở thành người lạ, chúng tôi đã chia tay từ lâu, đã trở thành những người xa lạ từ lâu rồi, nhưng nếu nói là người xa lạ, thực tế anh lại là người đàn ông từng thân thiết nhất với tôi trên thế gian này. Thậm chí, từng tấc da thịt trên cơ thể tôi đều ghi nhớ rõ ràng về anh ấy.

Chia tay lâu như vậy nhưng anh vẫn dễ dàng đánh thức mỗi một sợi dây thần kinh của tôi.

Xe đột ngột dừng lại, cần gạt nước nhịp nhàng gạt qua gạt lại trên kính xe.

Tài xế tinh ý rời khỏi xe. Phó Trọng Châu nắm tay tôi, bảo tôi nhìn ra ngoài.

Qua cửa sổ xe và màn mưa, nhìn thoáng qua tôi vẫn nhận ra người đàn ông đó là Giang Minh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/pho-tien-sinh-theo-duoi-duoc-vo-chua/chuong-7.html.]

Mặc kệ trời đang mưa to, anh bước xuống bậc thềm thật nhanh.

Cách đó không xa, có một bóng người gầy gò nhưng cao lớn.

Tôi nhận ra anh ta là trợ thủ đắc lực cũng là bạn thân nhất của Giang Minh, Châu Nham.

Vài giây sau, Châu Nham buông ô, chạy về phía Giang Minh, họ ôm nhau bất chấp và hôn nhau say đắm.

"Đã làm chuyện đó với Giang Minh rồi?"

Phó Trọng Châu cười nhẹ, nhéo nhéo tai tôi: “Nhóc lừa đảo.”

Tôi chợt cụp mắt xuống cười, tôi biết Giang Minh thích một người, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đó sẽ là một người đàn ông. Nhưng không sao cả, tôi cũng không thích anh ta.

"Chẳng lẽ ngoài Giang Minh, thì không có người khác sao?"

Tôi đưa tay đẩy Phó Trọng Châu ra, trong xe tối tăm. 

Tôi vô cùng bình tĩnh: "Nếu tôi nhớ không lầm thì chúng ta cũng đã chia tay được hai năm rồi, hai năm qua, tôi không chỉ yêu đương với một mình Giang Minh. Đương nhiên, anh ấy là duy nhất mà tôi bàn đến chuyện kết hôn. Tôi là người trưởng thành, sau khi yêu có quan hệ thân mật là chuyện bình thường..."

Tôi chưa kịp nói xong thì Phó Trọng Châu đột nhiên đưa tay nhéo cằm tôi.

"Nhân Nhân."

Nụ cười cuối cùng trên gương mặt anh ta đã biến mất từ ​​lâu.

Tôi biết khi anh ta tức giận thì hậu quả sẽ đáng sợ đến mức nào, theo phản xạ, tôi hơi sợ hãi, nhưng anh ta lại buông cằm tôi ra, ngón tay thon dài đặt lên vạt váy tôi.

"Nếu để anh biết có thằng nào đã chạm vào em..."

Phó Trọng Châu dùng tay kéo vạt váy bị nhăn trên đùi tôi lên.

"Hứa Nhân, tôi sẽ chơi c.h.ế.t hắn ta trước, sau đó...từ từ chơi c.h.ế.t em."

Loading...