Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phó tiên sinh theo đuổi được vợ chưa? - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-13 02:56:04
Lượt xem: 374

Có lẽ vì bị bố ruột tôi lừa dối quá nhiều nên việc kết hôn chính đáng đã trở thành nỗi ám ảnh của bà, cũng trở thành một loại lời nguyền.

Bà không chịu bỏ qua bản thân, cũng không chịu bỏ qua tôi.

Bà ấy là một người phụ nữ đáng thương, cũng là người thân duy nhất của tôi, tôi không thể bỏ mặc bà ấy được.

Sau khi người cha ruột biến mất và gia đình bị phá hủy, hính bà ấy là người đã làm việc ngày đêm để nuôi sống và cho tôi ăn học, bà chịu rất nhiều đau khổ, tủi nhục nhưng chưa bao giờ cho tôi thiếu một xu phí sinh hoạt.

Đây là yêu cầu duy nhất của bà và tôi chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

Cá không vây xin hân hạnh tài trợ bộ truyện này, ai reup thì không phong cách.

Cho nên tôi không yêu Giang Minh, Giang Minh cũng yêu người khác, nhưng đối với tôi, nó không quan trọng. Chỉ cần có thể làm cho bà vui vẻ, thỏa mãn bà, để bà buông bỏ nút thắt trong lòng, với tư cách là con gái, cũng coi tôi như đã làm tròn bổn phận của mình.

Sau đêm đó, tôi không bao giờ gặp lại Phó Trọng Châu nữa.

Có lần tôi tình cờ nghe được tin đồn về anh ta, là về chuyện anh ta yêu đương với một cô gái. Xe của anh ta đậu ở tầng dưới khu chung cư sang trọng, nơi mà tôi từng sống.

Một cô gái mặc váy đỏ thẫm, vui vẻ nhảy nhót đến bên chiếc xe của anh ấy. 

Có người chụp lại được góc nghiêng và vóc dáng thướt tha của cô ấy.

Lúc đó, trong lòng tôi không có quá nhiều cảm xúc. Trong hai năm kể từ khi chia tay, anh ấy không phải không có bạn gái khác, tôi không còn cảm thấy đau lòng như trước nữa.

Một tháng sau, tôi và Giang Minh đính hôn một cách thuận lợi, suôn sẻ. Lễ đính hôn diễn ra khá hoành tráng, mẹ tôi rất vui. Chúng tôi thậm chí còn đặc biệt thông báo cho người thân, bạn bè đã lâu không liên lạc và mời họ đến lễ đính hôn. Tôi mặc một bộ lễ phục đẹp đẽ, nhưng trong khoảnh khắc Giang Minh đeo nhẫn cho tôi, tôi lại thấy đau lòng một cách vô cớ.

Đôi mắt nhòe đi, tôi nhìn về phía khán giả, thấy mẹ tôi đang khóc đến mức không cầm được nước mắt. Bà ấy không có lễ đính hôn, không có đám cưới và thậm chí còn không có cả danh phận của một người vợ. Nhưng giờ đây, giấc mơ chưa trọn vẹn của bà ấy đã được con gái thực hiện.

Tôi dường như không cảm thấy đau đớn lắm, ngay cả khi tôi kết hôn với một người đàn ông mà tôi không yêu chút nào.

Có những lúc, con người sống, căn bản không phải vì bản thân mình mà sống.

Tôi đã căm ghét việc mẹ đưa tất cả những điều mà bà không thể đạt được vào cuộc sống của tôi, nhưng tôi lại cảm thấy xót xa cho bà, không nỡ làm tổn thương bà thêm lần nữa.

Lúc đeo nhẫn vào, tôi chợt nhìn thấy Phó Trọng Châu, người đã lâu không gặp. Anh ngồi một mình ở hàng cuối cùng, bộ vest cao cấp màu đen cùng với đôi mày nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng, cả người toát ra một luồng khí lạnh lẽo như đáy vực sâu.

Bên cạnh anh không có ai, ngay cả trợ lý riêng và vệ sĩ cũng cách xa ba mét

Anh ấy chỉ nhìn tôi không biểu cảm, mắt tôi dừng lại trên khuôn mặt anh ấy hai giây, rồi từ từ quay đi.

Giang Minh ôm tôi, cúi đầu hôn lên trán tôi.

Vẻ vui mừng trên mặt anh có phần chân thành, giống như một chú rể hạnh phúc.

Châu Nham không tham dự lễ đính hôn, tôi thậm chí có thể hiểu được tâm trạng của anh ta, nhìn người mình yêu đính hôn và kết hôn, cảm giác thực sự đau đớn như cắt xương, cắt thịt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/pho-tien-sinh-theo-duoi-duoc-vo-chua/chuong-10.html.]

May mắn thay, buổi lễ kết thúc nhanh chóng.

Trong tiệc tối, tôi và Giang Minh cùng người thân và bạn bè nâng cốc chúc mừng, Giang Minh chu đáo đưa tôi về phòng khách sạn nghỉ ngơi.

Anh ta bước đi vội vã, thỉnh thoảng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, có thể đoán được anh ta đi tìm Châu Nham.

Ngay khi anh ta rời đi, tôi hoàn toàn thư giãn.

Tôi đã uống vài ly rượu, bây giờ tôi thấy hơi ngà ngà say.

Khi điện thoại trên bàn rung lên, tôi vẫn có cảm giác như đang mơ. Cho đến khi tôi ngơ ngác nhấn nút trả lời, giọng nói của Phó Trọng Châu vang lên bên tai tôi.

"Bé yêu, anh đang ở ngoài phòng em." Một câu nói khiến tôi toàn thân nhảy dựng lên ngay lập tức.

Phó Trọng Châu điên rồi sao? Cha mẹ Giang Minh đã đặt toàn bộ khách sạn để tổ chức đám cưới. Tầng này chật kín người thân và bạn bè... Sao anh ta dám!

"Ra mở cửa."

“Phó Trọng Châu, anh điên à?”

 “Mở ra.” 

“Giang Minh đang tắm.”

Anh ta cười khẽ và nói: “Em nghĩ tôi không biết rằng hắn ta đang lén lút đi gặp người khác sao?”

“Rốt cuộc thì anh muốn làm gì…”

“Bé yêu, nếu bây giờ anh gõ cửa, em nghĩ điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Anh ta nói một cách nhẹ nhàng nhưng mọi dây thần kinh trong cơ thể tôi đều vô thức căng thẳng.

Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, quay cuồng với tốc độ nhanh chóng, nhưng vẫn như một mớ bòng bong.

Điều gì sẽ xảy ra? Kinh động đến người thân và bạn bè ở phòng bên cạnh.

Bị người khác nhìn thấy Phó Trọng Châu đứng ngoài phòng tôi... Không ai dám nghi ngờ, và sẽ nghi ngờ ý đồ của Phó Trọng Châu, tất cả những suy đoán và bàn tán bẩn thỉu sẽ chỉ rơi vào đầu tôi.

Mẹ tôi đang ở trong căn phòng cách đó không xa, tôi không dám nghĩ đến hậu quả của sự việc.

Khoảnh khắc tôi mở cửa, tôi giống như một con rối.

Phó Trọng Châu vừa bước vào, tôi đã giơ tay cởi khóa váy dạ hội của mình.

Chiếc váy màu đỏ rượu đung đưa xuống sàn, và cơ thể tôi gần như hoàn toàn lộ ra trước ánh mắt của anh ta.

Loading...