Chạm để tắt
Chạm để tắt

PHAI ĐAN THANH - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-05-29 21:40:24
Lượt xem: 5,840

8

Trên xe ngựa về phủ, ta không nhịn được hỏi về chuyện này.

Tiêu Cảnh Sách kéo ta vào lòng, kề sát vai ta thở nhẹ:

“Phu nhân không nghĩ thử xem, muội muội của nàng thân là tiểu thư khuê các, vì sao lại có thể cùng Tam hoàng tử xuất hiện ở đây, hơn nữa còn cư xử thân mật?”

Ta đột nhiên hiểu ra: “Ý chàng là, nàng và Tam hoàng tử... nhưng ngài ấy đã có chính phi rồi mà!”

“Vị trí Tam hoàng tử phi sao có thể sánh được với vị trí hoàng hậu?”

Ta thật không ngờ, chí hướng của Dao Thanh Uyển lại cao xa như vậy.

Chả trách Vệ Vân Lãng và Chu Hoành đều si mê nàng ta, mà nàng lại không động lòng.

Ta nghĩ tới nghĩ lui về sự việc, hỏi Tiêu Cảnh Sách vài vấn đề liên quan đến Tam hoàng tử, chàng đều kiên nhẫn trả lời.

“Chàng và Tam hoàng tử...”

Lời chưa dứt, một bàn tay ấm áp từ phía sau ôm lấy ta.

Giọng khàn khàn của Tiêu Cảnh Sách truyền đến tai: “Phu nhân suốt dọc đường đều nhắc đến Tam hoàng tử, ta thật sự sẽ ghen đấy.”

Ta hừ một tiếng, trước khi lý trí hoàn toàn đứt đoạn, nhớ lại lời Dao Thanh Uyển nói ban ngày.

“Ta có phải... mập lên không?”

Tiêu Cảnh Sách nhướng mày: “Điều này khó nói, chi bằng ta kiểm tra kỹ càng cho nàng.”

“Nhưng phu quân thân thể yếu nhược, tuyệt đối không thể lao lực như vậy...”

Tiêu Cảnh Sách dừng tay, vô tội nhìn ta: “Chi bằng... làm phiền phu nhân?”

Ta nuốt nước miếng: “Vậy cũng được.”

...

Ngày hôm sau ta vẫn luôn thấp thỏm lo âu, sợ rằng Tiêu Cảnh Sách lại quá yếu bệnh.

May thay, người mệt mỏi chỉ có ta, thân thể chàng không gặp vấn đề gì.

Khi ta cùng Tiêu Cảnh Sách dùng bữa, quản gia đột nhiên bước vào, nói người của Vệ phủ đến, có vật muốn chuyển giao cho ta.

Là một chiếc túi thơm.

Năm năm trước khi ta mới học thêu thùa, cùng kim chỉ đấu tranh hơn nửa tháng, miễn cưỡng thêu ra một chiếc, tặng cho Vệ Vân Lãng.

Chỉ tiếc rằng mối tình đầu vừa chớm nở đã bị hắn dập tắt.

Hắn cầm chiếc túi thơm, chê bai:

“Dao Thanh Gia, dù ngươi có đưa ta năm trăm lượng, ta cũng không dám đeo thứ xấu xí này.”

Giờ đây vật lại về tay ta, hơn nữa là khi ta và Tiêu Cảnh Sách đang hòa thuận, không cần nghĩ cũng biết, lại là Dao Thanh Uyển giở trò.

Ta cầm chiếc túi thơm, khó xử nhìn Tiêu Cảnh Sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/phai-dan-thanh/chuong-8.html.]

Chàng lại thở dài: “Phu nhân tài thêu tinh xảo như vậy, mà lại không thêu cho ta, thật đáng tiếc.”

Ta không tin nổi: “Chàng thật sự cho rằng tay nghề của ta tinh xảo?!”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Dĩ nhiên.”

Ta nghi ngờ thẩm mỹ của Tiêu Cảnh Sách có vấn đề.

Kinh thành ai ai cũng chê ta thô kệch, chàng lại ngày ngày khen ta diễm lệ, khiến chàng không thể tự kiềm chế.

Chiếc túi thơm bị Vệ Vân Lãng và Dao Thanh Uyển thay phiên chế giễu, chàng lại nói tài thêu tinh xảo.

“Đã vậy, nếu phu quân thích... ta sẽ thêu cho chàng một chiếc.”

Ta đã nhiều năm không đụng đến kim chỉ, tay nghề so với trước đây càng kém.

Tuy nhiên chiếc túi thơm này, ta thêu vô cùng cẩn thận hơn gấp trăm lần.

Ta tuy chậm chạp, nhưng không phải ngu ngốc.

Về làm dâu những ngày qua, Tiêu Cảnh Sách đối đãi với ta rất tốt, chỗ nào cũng chiều chuộng, ta đều nhớ kỹ trong lòng.

Khi thêu túi thơm, ta luôn tránh mặt Tiêu Cảnh Sách, không muốn chàng thấy dáng vẻ khi vật chưa hoàn thành.

Chàng cũng rất phối hợp, chỉ đến đêm khuya thấy đầu ngón tay ta bị đ.â.m thủng mới ánh mắt xót xa, ngậm lấy đầu ngón tay ta.

“Phu nhân cực khổ như vậy, ta thật cảm thấy áy náy.”

Ta lắc đầu, không nhịn được hỏi: “Những ngày này... thân thể chàng có tốt hơn không?”

“Có.”

Chàng cười cong mắt, “Phu nhân quả thực mệnh quý, áp chế được ta.”

Đêm ấy, ta cuối cùng cũng thêu xong cánh cuối cùng của uyên ương, cầm túi thơm đi tìm Tiêu Cảnh Sách, nhưng không thấy chàng đâu.

Cho đến khi... ta theo hành lang, đến chỗ khuất sâu của thư phòng nhỏ.

Qua một cánh cửa, giọng Huyền Vũ truyền ra: “Vương phi cũng là người nhà họ Dao, có phải giống Dao Thanh Uyển, có khả năng cấu kết hay không?”

“Điều đó không có, nàng tâm tư đơn thuần, không nghĩ đến điều đó.”

Đó là giọng Tiêu Cảnh Sách.

Chỉ là lạnh lẽo, nghiêm nghị, thậm chí mang theo chút châm biếm, hoàn toàn không giống sự dịu dàng khoan dung trước mặt ta.

Huyền Vũ tiếp tục nói:

“Dù có mạo phạm, thuộc hạ cũng phải hỏi Vương gia một câu, nay nhất thời đắm chìm, liệu có nhớ đến việc cầu thân Vương phi lúc ban đầu?”

Ta trong chớp mắt ngây người tại chỗ.

Tiêu Cảnh Sách cưới ta, chẳng lẽ không phải vì mệnh ta dữ, cưới về để xung hỉ sao?

Trong phòng yên lặng một lát, giọng Tiêu Cảnh Sách bình thản không gợn sóng vang lên, mang theo vài phần lạnh lùng: “Ta đương nhiên nhớ.”

“Những câu hỏi thế này, về sau không cần hỏi nữa.”

Loading...