Chạm để tắt
Chạm để tắt

PHAI ĐAN THANH - Chương 18.2

Cập nhật lúc: 2024-05-29 22:12:01
Lượt xem: 2,663

Ngày qua ngày trôi đi, đến sinh thần ta.

Di nương từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị, chỉ huy nhà bếp làm món ăn ngon, phủ đệ đèn hoa rực rỡ, đèn lồng đỏ treo đầy sân.

Trước kia ở nhà họ Dao, vì thân phận thấp kém, đích mẫu không cho ta tổ chức sinh thần, di nương có thể nấu cho ta bát mì trường thọ đã là quý báu lắm rồi.

"Lần đó ta muốn thêm chút cá tôm tươi vào mì của con, bị người trong bếp phát hiện, báo lên trên, họ ngay trước mặt ta đổ hết thức ăn trong bát cho chó hoang ngoài tường."

Nhắc lại chuyện cũ, mắt di nương rưng rưng lệ, "Nay con đã tròn mười tám, cuối cùng cũng có một sinh thần đúng nghĩa."

Ta an ủi bà: "Mẹ không cần quá buồn, ngày tháng sau này sẽ càng tốt hơn."

Đang nói, Tiêu Cảnh Sách tới, không nói hai lời, xắn tay áo lên bắt đầu giúp treo đèn lồng.

Đến tối, trời tối dần, hơi ấm đầu hạ đã tràn ngập trong gió.

Ta uống vài chén rượu, mê man, thấy đi nương rời đi, còn đóng kỹ cửa, để lại phòng cho ta và Tiêu Cảnh Sách.

Một ngón tay thon dài lướt qua trước mặt ta, trong ánh mắt mơ màng của ta, khẽ chạm vào cằm: "Còn giận ta sao?"

"Ta không... giận chàng.."

Trong trạng thái nửa say nửa tỉnh, đầu óc ta có chút mơ hồ, liền thổ lộ tâm sự:

"Ta chỉ không hiểu, vì sao chàng rõ ràng sợ ta chết, lại không coi trọng mạng sống của mình... Nếu chất độc không bị kiềm chế thì sao? Nếu ta không đỡ được thanh kiếm đó thì sao? Còn nữa, vì sao không nói cho ta biết quan hệ thực sự giữa chàng và hoàng thượng, nếu chàng chết, ta thực sự có thể sống yên ổn sao?"

Tiêu Cảnh Sách im lặng hồi lâu, cuối cùng lên tiếng, giọng có chút khô khốc: "Vì... ta không dám nghĩ đến khả năng đó."

"Khả năng gì?"

"Thanh Gia, ta luôn sợ nàng không thích ta, những ngày bên nàng chẳng qua là giao dịch như nàng từng nói. Nhưng ta lại không dám hỏi thẳng, sợ nhận được câu trả lời ta không thể chịu đựng được. Thấy nàng còn có chút hứng thú với khuôn mặt, thân thể ta, ta chỉ có thể dùng chúng để giữ chân nàng."

Chàng nói thật đáng thương, cơn say dâng lên, đầu óc ta mơ hồ, chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không nói ra được.

"Tại sao chàng lại nghĩ ta không thích chàng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/phai-dan-thanh/chuong-18-2.html.]

"Vì nàng chưa từng nói."

Ta chưa từng nói sao?

Ta cố gắng nhớ lại, dường như thật sự là vậy.

Từ trước đến giờ, chỉ có Tiêu Cảnh Sách không che giấu tình cảm với ta.

Điều duy nhất ta từng nói, cũng chỉ là lần thăm dò vụng về trong đêm tân hôn.

Vì vậy ta mở miệng: "Ta đương nhiên thích chàng."

"Thật sao?" Hơi thở ấm áp dần tiến gần, giọng nói đầy dụ dỗ: "Nói lại lần nữa."

"Ta đương nhiên thích chàng, Tiêu Cảnh Sách."

Trước mắt trời đất quay cuồng.

Ánh nến từ đèn lồng đỏ chiếu ra, xuyên qua màn, rọi lên người ta và Tiêu Cảnh Sách.

Ta cố gắng mở to mắt, nhìn Tiêu Cảnh Sách trước mặt.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Bao năm qua, chàng ấy luôn yếu đuối trước mặt ta, nay lại hiện ra sự mạnh mẽ hiếm hoi, dẫn ta cùng khiêu vũ.

Đèn lồng quá đỏ, đỏ như đêm tân hôn lần nữa.

Khác biệt là, lần này ta và Tiêu Cảnh Sách không như trước, số phận không còn chao đảo trong tình thế khó lường, ngược lại có được sức mạnh quý giá trong tay.

Ta cắn mạnh vai chàng.

"Không được coi thường mạng sống của mình nữa." Ta ác độc nói, "Nếu còn lần nữa, ta sẽ hòa ly với chàng, tìm niềm vui mới."

"Sẽ không."

Chàng nhẹ nhàng an ủi vết thương trận Đoạn Phong Quan để lại cho ta, "Mạng của Tiêu Cảnh Sách ta, từ nay thuộc về nàng."

Loading...