Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nương Tử Xấu Xí - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-09-26 18:44:46
Lượt xem: 524

3

 

Từ đó, ta chủ động dọn khỏi viện của mẫu thân, đến ở một căn viện nhỏ, hẻo lánh nhất trong phủ. 

 

Tú Hà tỏ ra bất mãn, ngày nào cũng càu nhàu, nói rằng ta không bằng một ngón chân của đại tiểu thư. 

 

Ta bình tĩnh bảo nàng rời đi, nếu thích có thể đến hầu hạ đại tỷ. 

 

Tưởng như được đại xá, trước khi rời đi nàng còn không quên dặn dò ta: “Đại tiểu thư đã đính hôn với phủ Quốc công, chẳng bao lâu sẽ xuất giá, ngươi liệu mà tự lo thân, đừng làm mất mặt đại tiểu thư.” 

 

Nàng lo liệu cho mình trước đi thì hơn. 

 

Đại tỷ sẽ không cần đến nàng đâu. 

 

Ta quá hiểu tính cách của đại tỷ. 

 

Bề ngoài nàng có vẻ ngây thơ vô hại, nhưng thực ra lại cực kỳ ích kỷ, không bao giờ dung thứ cho kẻ nào dám xâm phạm đến quyền lợi của mình. 

 

Tú Hà đã hầu hạ ta bảy năm, làm sao đại tỷ có thể thu nhận nàng vào phòng? 

 

Quả nhiên, hôm sau ta nghe tin Tú Hà vì trộm đồ của chủ tử mà bị đuổi khỏi phủ. 

 

Khi nghe tin này, ta đang chăm chú luyện chữ. 

 

Tiểu nha hoàn mới đến, sợ hãi nhìn ta: “Nhị tiểu thư, nô tỳ mới tới, tên là Tiểu Thúy. Quản gia sai nô tỳ đến hầu hạ người.” 

 

Ta mỉm cười nói: “Yên tâm, ta không có thứ gì đáng giá, cũng sẽ không đổ oan ngươi ăn cắp. Chỉ là ngươi sẽ phải chịu cảnh thanh bần với ta thôi.”

 

Tiểu Thúy tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, lời nói thẳng thắn không quanh co.

 

Quản gia là người duy nhất trong phủ này đối xử với ta không đến nỗi tệ.

 

Nhưng sức ông ta có hạn, ngoài việc thỉnh thoảng giữ lại cho ta chút cơm canh ngon, chuyện điều phối nha hoàn không phải là việc ông có thể quyết định.

 

Ta suy đi nghĩ lại, chắc hẳn là mẫu thân phái tới, không biết là để bù đắp tội lỗi sau ngày suýt đánh c.h.ế.t ta, hay sợ để lộ việc, ngại di nương nói bà thân làm chủ mẫu mà lòng dạ lại hẹp hòi.

 

Dù là vì lý do gì, ta nay đã có một nha hoàn mới.

 

Đây chính là một khởi đầu tốt.

 

Tiểu Thúy quỳ xuống, nói: “Nhị tiểu thư, sau này nô tỳ sẽ hết lòng tận tâm hầu hạ người.”

 

Tiểu Thúy không lừa ta, mỗi ngày nàng đều kể lại cho ta tất cả những tin tức nàng nghe ngóng được.

 

Ví như mẫu thân lại mời cho đại tỷ vị tiên sinh nào, hay huynh trưởng lại gây ra chuyện gì.

 

Còn những chuyện nàng ngại không dám nói, ta đều có thể đoán ra.

 

Họ chắc chắn nghĩ rằng thân hình gầy gò của ta không qua nổi mùa đông năm ấy.

 

Họ mong rằng vết nhơ của Giang phủ là ta sẽ tự mình tiêu vong.

 

Nhưng ta không chỉ vượt qua được mùa đông ấy, mà thân thể còn trở nên cường tráng, thậm chí cầm kỳ thi họa, ta đều học tinh thông hơn hẳn đại tỷ.

 

Tất cả nhờ có Tiểu Thúy giúp ta che giấu, mọi thứ ta học đều không khác gì đại tỷ, nhưng ta chuyên cần hơn, tất nhiên hơn hẳn nàng ấy rất nhiều.

 

Để rèn luyện thân thể, mỗi ngày ta đều kiên trì tắm nước lạnh, chưa sáng hẳn đã ra hậu viện chạy bộ.

 

Kiên trì lâu ngày, cuối cùng cũng có thành quả.

 

Ta không còn là một nha đầu yếu ớt nữa, ngược lại còn có thể một tay xách thùng nước.

 

Ngày đại tỷ hạ mình đến thăm viện của ta, ta đang ngồi luyện chữ.

 

4

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nuong-tu-xau-xi/phan-2.html.]

 

“Không ngờ nửa năm không gặp, chữ của A Sửu viết thật đẹp.”

 

Ta không đáp lời.

 

Vì ta biết, nàng tuyệt đối sẽ không khen ta.

 

“Đáng tiếc, dù chữ viết tốt thì có ích gì? Nam nhân vừa thấy mặt ngươi, chỉ sợ không ghê tởm đến mức nôn ra đã là may mắn.”

 

Ta ngừng bút, ngẩng đầu nhìn nàng, giả vờ ngây ngô: “Đại tỷ hôm nay đến là muốn dẫn ta đi chơi sao?”

 

Nàng đã mười hai tuổi, dáng dấp yêu kiều, mỹ mạo như một đóa hoa, ai ai gặp cũng đều ngợi khen vẻ thanh tú.

 

Nhìn thấy bộ dạng của ta, nàng giận dữ xé nát tờ giấy ta vừa viết.

 

Rồi gọi hai nha đầu phía sau bước tới.

 

Đó là con của La di nương, hai thứ muội của ta, một đứa năm tuổi, một đứa sáu tuổi.

 

“Người của A Sửu bẩn quá, các muội đi giúp tỷ rửa sạch đi, rửa xong ta sẽ dẫn A Sửu đi chơi.”

 

Hai thứ muội coi nàng là chủ, lập tức sai nha hoàn giữ chặt ta, đổ hai chậu nước lên người ta.

 

Tâm ta từ lâu đã chẳng còn gợn sóng.

Nhất Phiến Băng Tâm

 

Trước kia, đại tỷ đã dùng không ít thủ đoạn để bắt nạt ta.

 

Nàng biết ta không dám mách với mẫu thân, nên làm càn không chút kiêng dè.

 

Hôm nay nàng đến, ta chỉ liếc mắt đã biết nàng cố tình.

 

Có lẽ là ai đó tiết lộ tin tức, đại tỷ biết ta sống rất thoải mái trong viện nhỏ này.

 

Nàng đập vỡ cây tỳ bà mà Tiểu Thúy nhặt giúp ta, đá đổ bàn sách của ta, còn hắt mực lên cuốn sách quý nhất của ta.

 

Đại tỷ chọc ngón tay vào trán ta, giận dữ quát: “A Sửu, dù là thứ ta không cần, ngươi cũng không có tư cách nhặt lại!”

 

Rõ ràng chúng ta là tỷ muội cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng nàng lại có thể dễ dàng dung túng cho các thứ muội nhỏ tuổi bắt nạt ta.

 

Ngoài sân bắt đầu mưa, người ta ướt sũng từ đầu đến chân.

 

Đại tỷ tỏ vẻ rất hài lòng với hành động của các thứ muội, nói: “Một lát nữa tỷ tỷ sẽ mời các muội ăn kẹo.”

 

Một trong hai thứ muội vui mừng, bôi bùn đất lên mặt ta.

 

“Xấu xí quá! Bùn đất mới hợp với ngươi!”

 

“Đồ xấu xí, lè lè lè.”

 

Sau khi bọn họ rời đi, ta quay về phòng dọn dẹp đống hỗn độn.

 

Tiểu Thúy trở về, lo lắng đến mức khóc đỏ mắt: “Nô tỳ nghe nói tối qua lão gia nghe nhị tiểu thư gảy đàn, còn đặc biệt hỏi đó là ai, nô tỳ cứ nghĩ rằng hôm nay nhị tiểu thư sẽ được sống những ngày tháng tốt đẹp rồi…”

 

“Chả trách…”

 

Chả trách đại tỷ xưa nay không màng đến ta, hôm nay lại đặc biệt tới thăm.

 

Coi như là ngầm cảnh cáo ta, đừng hòng mơ tưởng đến việc thu hút sự chú ý của phụ thân.

 

Ta bật cười, phụ thân cao cao tại thượng, sao có thể nhìn ta với ánh mắt khác.

 

Mấy tháng qua đọc nhiều sách, ta đã hiểu rõ.

 

Phụ thân năm xưa lạnh nhạt với mẫu thân vốn dĩ đã có ý từ lâu, chỉ là lấy cớ dung mạo ta - A Sửu xí mà thôi.

 

Người sẽ không bao giờ rút lại lời đã nói, cũng như không bao giờ yêu thương mẫu thân như trước.

Loading...