Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nữ Phụ Vạn Người Mê - Chương 8.2-9.1

Cập nhật lúc: 2024-08-03 10:53:42
Lượt xem: 1,343

Cô bé không chút do dự từ chối, đôi mắt của cô còn sáng hơn cả ngọn lửa đang cháy, sự kiên định trong đó vững như bàn thạch, không gì lay chuyển nổi.

"Lên đây, tôi cõng cậu.

"Chờ chúng ta ra khỏi đây, tôi sẽ đưa cậu về nhà."

Ánh sáng le lói ở cuối hành lang, ngay lúc sắp chạy đến lối thoát, tôi nhìn rõ mặt họ.

Là Liên Mục Bạch... và tôi.

Ánh sáng dần tối đi, khung cảnh thay đổi, chớp mắt đã rơi vào một vùng sáng ấm áp.

Tôi ngơ ngác cúi đầu, hơi sững sờ.

Bộ đồng phục trên người là kiểu dáng của ba bốn năm trước, kích cỡ cũng có phần nhỏ hơn một chút.

Từ bàn học phía trước vang lên tiếng cười đùa của nam sinh.

"Nhìn Lộc Lăng kìa, mặc đồng phục thành ra như vậy, ai mà nhìn không buông lời khiếm nhã cho được."

"Nghe nói mấy hôm trước có người thấy cô ta lên xe của một gã đàn ông ở cổng trường, chẳng lẽ là..."

Âm cuối đột nhiên hạ thấp, rõ ràng là ý tứ giễu cợt.

Càng thêm vài phần thèm thuồng khiến người ta buồn nôn.

Tôi nhíu mày, nhìn về phía bóng lưng gầy gò đang ngồi bàn đầu.

Lộc Lăng ngồi thẳng lưng, nhưng khớp tay trắng bệch đã tố cáo tâm trạng của cô ấy.

Chắc là đã nghe thấy những lời lẽ khó nghe đó rồi.

Tôi thu hồi tầm mắt, co chân lên, ngang ngược đá vào bàn trước mặt: "Này."

"Rầm" một tiếng vang lớn, thu hút sự chú ý của cả lớp.

Tên con trai bị đá trúng tức giận quay đầu lại, thấy là tôi, khuôn mặt đỏ bừng hiện lên vẻ lúng túng.

"Phó Thu Lật, cậu bị bệnh à? Tự nhiên phát điên cái gì vậy?"

Tôi dựa lưng vào ghế, vừa xoay xoay lọn tóc vừa khinh thường nói: "Thích bàn tán chuyện người khác như vậy, thật ra người muốn bán là cậu mới đúng?

"Ghê tởm, nhìn cậu một cái cũng thấy bẩn mắt."

Cậu ta giận tím mặt: "Đừng tưởng cậu là con gái mà tôi không dám đánh cậu!"

Tôi nhếch mép, lười biếng nói: "Vậy sao? Nhắc nhở cậu một câu, tôi họ Phó."

Giàu có quyền thế, đặc quyền sinh ra đã có, không phải là để dùng lúc này sao?

Lộc Lăng vẫn không quay đầu lại.

...

"Mệt quá."

Tôi tỉnh giấc từ trong giấc mơ sâu, những mảnh vỡ của giấc mơ nhanh chóng lướt qua rồi biến mất.

Khung cảnh trong giấc mơ giống như tự mình đã từng trải qua, rõ ràng đến mức quen thuộc.

Nhưng tôi rõ ràng không có ký ức này.

Thật kỳ lạ.

Người ta vẫn nói giấc mơ đều là ảo ảnh.

Tôi cũng không nghĩ nhiều nữa, lọ mọ đi dép xuống lầu rót nước.

Đèn trong phòng khách chỉ bật một bóng, đêm khuya thanh vắng, thỉnh thoảng lại truyền đến giọng nói trả lời lơ đễnh.

"Con biết rồi, cha.

"Cha chưa từng quan tâm đến chuyện của Lật Lật."

Phó Tiêu ngồi trên ghế sofa, chiếc áo sơ mi luôn được ủi phẳng phiu của anh ta đã cởi cúc trên, cà vạt buông lỏng trước ngực, toàn thân toát lên vẻ u ám.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Thực sự không giống với hình tượng quen thuộc của anh ta trong lòng tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nu-phu-van-nguoi-me/chuong-8-2-9-1.html.]

Tôi theo thói quen nhìn sang dòng bình luận.

  [Chậc, anh trai nuôi ngon trai quá.]

  [Thực sự rất ngon.]

  [Ý tôi là cơ n.g.ự.c ấy.]

  [Chứ còn gì nữa?]

Đây là ý gì vậy?

Tôi chậm chạp hiện lên một dấu chấm hỏi.

 Ánh mắt lại không kiềm chế được mà liếc nhìn bóng lưng ẩn dưới cổ áo anh ta.

Chỉ một cái liếc mắt, má tôi đã nóng bừng.

  [Ngoại hình của người chồng, vinh quang của người vợ, mị lực của người đàn ông trưởng thành đã khiến Lật bảo của chúng ta mê mệt.]

  [Không phải, nam phụ có biết các người là fan của nữ phụ lại bóp méo hình tượng của anh ta như vậy không?]

  [Hả? Tôi còn tưởng ai cũng biết anh trai nuôi là biến thái cuồng chiếm hữu chứ.]

  [Không những thế, lại còn là em chúa.]

"Cha."

Nghe thấy giọng nói của Phó Tiêu bỗng chốc trầm xuống, tôi vội vàng nghiêm túc lại.

"Lật Lật không phải con gái ruột của cha, đương nhiên cha không thể tự ý quyết định chuyện kết hôn của con bé.

"Con đã tìm được Lộc Lăng rồi, cha muốn đối xử với con bé như thế nào, không phải cũng là do cha sao?

"Con chỉ mong cha hiểu một điều, Lật Lật có con là đủ rồi, nếu cha vẫn cố chấp, con không thể đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Bên tai như có tiếng sấm nổ vang, ù tai nhức óc.

Thì ra, họ đều biết cả rồi.

Biết tôi chỉ là một kẻ giả mạo.

Cũng là một kẻ hèn nhát, tiện nhân, dám cướp đoạt cuộc sống không thuộc về mình.

Nếu như Liên Mục Bạch và Lộc Lăng...

Tưởng tượng đến cảnh tượng mình bị họ khinh bỉ, bị ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm, tôi nghĩ, chuyện này sẽ sớm thành hiện thực thôi.

Trái tim dần dần trở nên lạnh lẽo, tuyệt vọng.

Tôi đứng trơ ra đó, m.á.u toàn thân như đông cứng lại, cơ thể như chứa đầy chì, nặng nề đến mức không thể nhấc chân lên nổi.

Mãi cho đến khi giọt nước mắt lớn rơi xuống mu bàn tay, tôi mới bừng tỉnh, hoảng loạn quay người bỏ chạy.

Hay nói cách khác, là trốn chạy.

 

 Chương 9:

Tôi trốn mấy ngày, cố ý tránh mặt tất cả mọi người.

Cho đến tối hôm diễn ra bữa tiệc, theo cốt truyện thì không thể không gặp mặt. Tôi thờ ơ để cho chuyên viên trang điểm tùy ý tác oai tác quái, tâm trạng buồn bã.

"Soạt -"

Một cơn gió thổi qua, thổi lá cây lay động, bóng cây nghiêng nghiêng rơi trên bệ cửa sổ.

Tôi khẽ nhíu mày, vô thức đan mười ngón tay vào nhau.

Chuyên viên trang điểm tỉ mỉ nhận ra sự lơ đễnh của tôi: "Phó tiểu thư, cô không thích kiểu trang điểm này sao?"

Nói xong, cô ấy dừng động tác trên tay lại, ánh mắt mang theo chút lo lắng.

Cô ấy là người do Phó Tiêu mời đến, đương nhiên rất để ý đến phản ứng của tôi.

Tôi lơ đễnh nhìn mình trong gương.

Làn da trắng nõn, mái tóc xoăn bồng bềnh, đôi mắt xinh đẹp như búp bê, chỉ là vẻ mặt có chút uể oải.

Loading...