Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nữ Phụ Vạn Người Mê - Chương 6-7.1

Cập nhật lúc: 2024-08-03 10:52:31
Lượt xem: 1,428

Chương 6:

"Được rồi."

Một bàn tay cởi riêng dây buộc trên bắp chân tôi ra, tháo giày khiêu vũ xuống.

Lộc Lăng nhìn tôi, cong môi cười: "Chị cần làm gì, mới có thể khiến đại tiểu thư vui vẻ đây?"

Tôi không ngờ cô ấy lại hỏi vậy, bị hỏi đến mức c.h.ế.t lặng.

Bầu không khí cứ thế trở nên lúng túng.

Thế nhưng Lộc Lăng như cảm nhận được tâm trạng của tôi, nuông chiều cười nhẹ một tiếng, cúi đầu xuống đưa chiếc hộp bên cạnh đến trước mặt tôi.

Tôi sững sờ vài giây, lúc này mới chú ý tới, như lời tiết lộ của dân tình, cô ấy đã mang theo quà.

Là một đôi giày khiêu vũ màu trắng tinh, trên dây cài đính những viên ngọc trai nhỏ xinh, như thể cả bầu trời sao đang rơi xuống.

Đôi mắt sáng ngời của cô ấy ánh lên nụ cười: "Màu này rất hợp với em."

Giống như quả vải bóc vỏ, để lộ phần thịt quả trắng ngần bên trong.

Ngọt ngào, mềm mại, sẽ toát ra vị ngọt lịm từ bên trong.

 Gió bình luận đang âm thầm thay đổi.

  [Nếu tôi nhớ không lầm, đây chính là đôi giày mà Lăng bảo đã dành mấy tháng trời tự tay thiết kế sao?]

  [Nữ phụ chỉ nói đùa một câu, cô ấy đã ghi nhớ trong lòng rồi.]

  [Hu hu, tình yêu của em gái thực sự rất đáng trân trọng.]

  [Lúc này, một nữ chính kiên định đã bắt đầu lung lay.]

  [Hình như tôi ship được em gái thâm tình x người đẹp ngốc nghếch rồi?]

  [Tôi cũng không muốn leo tường đâu, nhưng ai biết được tiểu yêu tinh lại dễ thương đến vậy chứ!]

  [Các người tự lừa dối bản thân vậy sao? Thái độ của nữ phụ đối với Lộc Lăng tệ như vậy, mà cũng không nhìn thấy hay sao?]

Tôi cũng không có thời gian để xem dân tình đang nói gì.

Tai tôi hơi nóng lên, cơn nóng bừng lan ra má, vội vàng phủ nhận.

"Nói bậy.

"Chỉ như vậy thôi mà đã muốn khiến tôi vui vẻ rồi sao?"

Mặc dù cảm giác vui sướng mãnh liệt tràn ngập trong lòng khiến người ta ngứa ngáy, đầu ngón tay tê dại.

Lúc này tôi đã quên cả đau, nhấc mũi chân lên, ỏn à ỏn ẹo nói: "Có muốn tôi dạy chị không..."

Khoảnh khắc ấy, lông mi Lộc Lăng khẽ run rẩy, cô ấy đột nhiên vươn tay nắm lấy tay tôi.

Đôi mắt đen láy trong veo nhìn chằm chằm tôi: "Muốn."

Hả? Sao lại không theo kịch bản vậy?

Nhưng đã lỡ miệng rồi, tôi chỉ có thể cứng đầu nói tiếp: "Mang giày cho tôi."

Lộc Lăng không hề do dự, cô ấy vẫn luôn ngẩng đầu nhìn tôi, toàn thân toát lên vẻ ngoan ngoãn.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Giữ chặt bắp chân tôi, mạnh mẽ nhưng không kém phần dịu dàng bôi thuốc lên phần mắt cá chân đang sưng tấy.

Lòng bàn tay cô ấy mịn màng lướt qua, khiến da tôi nóng bừng.

Mùi thuốc dầu hăng hăng bị hơi ấm kích thích, lan tỏa khắp xung quanh.

Tôi đau đến mức nước mắt lưng tròng, nức nở.

"Tôi không cần bôi nữa!"

"Không được."

"Tôi giận đấy!"

Cô ấy dùng giọng điệu nhẹ nhàng, như đang dỗ dành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nu-phu-van-nguoi-me/chuong-6-7-1.html.]

"Bôi thuốc xong chị sẽ nghiêm túc xin lỗi em."

Tôi: "..."

Dòng bình luận cuồn cuộn trôi qua.

 [Nhưng mà đại tiểu thư đang run rẩy kìa, khuôn mặt cún con đáng thương quá.jpg.]

  [Còn ai nhớ lời nói của nữ phụ rằng muốn dạy cho nữ chính một bài học nữa không?]

  [Xin lỗi, nhưng mà người muốn họ kết hôn với nhau thực sự rất nhiều.]

  [Có thể vì chúng tôi mà hôn nhau một cái được không, chỉ một cái thôi!]

  [Nữ phụ giống như một chiếc bánh ngọt vừa thơm vừa mềm, miệng nói thì ngoa ngang nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời nữ chính.]

  [Cười chết, tiểu yêu tinh chỉ có cái miệng là cứng rắn thôi.]

  [Hì hì, miệng của đại tiểu thư rõ ràng rất mềm, muốn hôn quá.]

...

Tôi bực bội phàn nàn với hệ thống: "Không phải anh nói Lộc Lăng là bông hoa trắng nhỏ yếu đuối sao?"

Bông hoa trắng nhỏ nào lại có thể tùy tiện bế công chúa chứ?

Lại còn... ép buộc người khác.

Ghét quá đi.

Hệ thống nhẫn nại trả lời:  [Có thể nữ chính cũng đã thức tỉnh ý thức của mình, biết đâu đây mới là con người thật của cô ấy.]

Tôi sững sờ: "Nữ chính cũng có thể tự mình thức tỉnh?"

Hệ thống:  [Xác suất rất nhỏ, nhưng dù thế nào, tôi vẫn là hệ thống của cô. 

  [Cũng chỉ có cô là kí chủ duy nhất của tôi.]]

Nó hứa với tôi, chỉ cần hoàn thành cốt truyện, sẽ để tôi giả c.h.ế.t thoát thân. Không những thế, tôi còn có thể nhận được một khoản tiền, bắt đầu cuộc sống mới. Nhận được lời hứa của hệ thống, tôi yên tâm hơn hẳn. Thậm chí còn được nước lấn tới, tham lam đưa ra nhiều yêu cầu hơn.

"Tôi muốn sống ở biển."

  [Được thôi.]

"Phải có vườn."

  [Không thành vấn đề.]

"Sau đó nuôi thêm một con mèo nữa?"

Hệ thống cười nói:  [Đều được, đại tiểu thư của tôi.]

 

 Chương 7:

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã đến ngày diễn ra lễ kỷ niệm trường.

Mở màn, tôi có một bài múa lĩnh xướng, đến giữa buổi mới là tiết mục đơn. Sau khi màn biểu diễn kết thúc, vẫn còn vài tiết mục nữa mới đến lượt tôi, tôi trở về hậu trường.

Các bạn học khác đều có nhiệm vụ biểu diễn khác, đặc biệt dành riêng cho tôi một căn phòng để nghỉ ngơi.

Tôi đang thay bộ váy đuôi cá được may riêng cho buổi biểu diễn trong phòng thay đồ.

Đây là mẫu do Phó Tiêu chọn.

Thiết kế trông có vẻ đơn giản, nhưng chất liệu mềm mại, óng ánh được xếp lớp tầng lớp ở eo, điểm xuyết thêm một bông hồng rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt.

Khi di chuyển, chiếc váy lay động như dòng suối mùa xuân, lấp lánh dưới ánh đèn.

Phó Tiêu có chút bất ngờ khi tôi chọn màu xanh da trời.

Trong ấn tượng của anh ta, tôi luôn thích những màu sắc nổi bật, rực rỡ như lửa.

Lúc đó tôi chỉ lấp l.i.ế.m cho qua: "Đột nhiên muốn thay đổi phong cách thôi."

Mới không phải là vì muốn phối hợp với đôi giày khiêu vũ màu trắng mà Lộc Lăng tặng.

Loading...