Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nữ Phụ Vạn Người Mê - Chương 2.2-3

Cập nhật lúc: 2024-08-03 10:51:06
Lượt xem: 1,922

Tôi hừ lạnh một tiếng, đưa tay chỉ vào bộ đồng phục trên người cô ấy, ánh mắt khinh thường.

"Đồ nhà quê, biết cái váy này của tôi bao nhiêu tiền không?

"Chị mua không nổi, thì không cho tôi mặc à?"

Quả nhiên, sắc mặt Lộc Lăng hơi tái đi. Đang lúc tôi đắc ý vênh váo, cho rằng cô ta sẽ bị thái độ ngông cuồng của tôi chọc tức đến mức bật khóc, thì Lộc Lăng lại nghiêng đầu, sau đó cúi người xuống, ở góc độ mà người khác không nhìn thấy, dùng đầu bút khẽ nhấc mép váy của tôi lên. 

Cảm giác lạnh lẽo chậm rãi lan lên đùi, hơi ngứa. 

"Đại tiểu thư."

Cách gọi thân mật quen thuộc, khác hẳn với vẻ xa cách cố ý giả vờ trước mặt mọi người. Giọng cô ấy rất chậm, nhỏ nhẹ, thậm chí còn có chút khẽ khàng. 

"Chị không ngại sau khi về nhà, sẽ tự tay giặt sạch cho em."

Hả?

Đây vẫn là Lộc Lăng sao?

Tôi còn tưởng mình nghe nhầm, đang sững sờ, thì dòng chữ đen lại hiện lên.

[Nữ chính nhìn biểu cảm của nữ phụ với vẻ mặt sắp khóc đến nơi rồi kìa.]

[Lăng bảo bị bắt nạt mà vẫn kiên cường như vậy, trái tim tôi tan nát rồi, muốn ôm cô ấy một cái quá.]

[Đợi tối nay về nhà họ Phó, tiểu yêu tinh lại đi mách anh trai nuôi về lỗi của Lăng bảo cho mà xem.]

[Bao giờ mới tua qua đoạn này đây, nữ phụ ngoài khuôn mặt ra, những thứ còn lại thật khiến người ta bực bội.]

Trong đó vẫn xen lẫn những bình luận đối lập với bầu không khí chung.

[Cô ta chỉ muốn l.i.ế.m tay nữ phụ thôi. ]

[Nếu không phải còn có người ở đây, tôi còn tưởng nữ chính sẽ hôn lên đó.]

[Khiến cho nữ chính thèm muốn c.h.ế.t đi được, đôi chân này, bàn tay này, đều đánh trúng điểm G của cô ấy rồi.]

[Lật bảo: Nữ chính, chị mà chọc tức tôi, coi như là chọc tức bông gòn đấy nhé!]

Tôi: "..."

Hình như tôi vừa nhìn thấy thứ gì đó bẩn bẩn.

Ngay lúc tôi vừa mới gỡ rối trạng thái hỗn loạn của bản thân, thì Lộc Lăng đã thản nhiên rụt tay về. Cô ấy cong môi cười. Cây bút nước vừa mới dừng lại trên chân tôi, chậm rãi ghi lại: 

"Phó Thu Lật, váy không đúng quy định, ghi nhận một lần."

 

 Chương 3:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nu-phu-van-nguoi-me/chuong-2-2-3.html.]

Tôi đã dành cả buổi chiều để chấp nhận rằng, những dòng chữ đen cứ hiện lên trước mắt tôi không phải là tự nhiên xuất hiện. 

Bởi vì——Trong đầu tôi xuất hiện một giọng nói không thuộc về mình.

Khác với giọng nói tổng hợp vô cảm mà tôi biết, hệ thống lễ phép tự giới thiệu. 

[Tôi là hệ thống của cô, 023. Rất hân hạnh được kết nối với cô, kí chủ của tôi. ]

Theo lời kể của nó, thế giới mà tôi đang sống là một cuốn tiểu thuyết sủng ngọt chữa lành, lại thêm yếu tố con gái ruột và con gái nuôi, tôi, với tư cách là nữ phụ độc ác, quả thực chính là buff tiêu cực.  Là nhân vật đối lập với nữ chính Lộc Lăng, tôi đỏng đảnh, tùy hứng, ngang ngược vô lý. Ỷ vào gia thế giàu có bắt nạt nữ chính, bản tính khó dời. 

Mà không hề biết rằng tất cả những gì mình có được đều là do người mẹ đã khuất của mình đánh tráo con gái ruột của nhà họ Phó mười mấy năm trước mà có được.

Tôi liếc nhìn dòng bình luận vẫn đang khẩu chiến kịch liệt. 

[Fan của nữ phụ đừng có lấn lướt quá đáng, cô ta sớm muộn gì cũng biến mất khỏi đây thôi.]

[Cô ta là nữ phụ độc ác rồi, các người nhường nhịn tôi một chút thì làm sao?]

[Fan của nữ phụ sẽ không cho rằng nam nữ chính rất thích cô ta chứ?]

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

[Fan only chỉ bảo vệ chị gái ruột của mình thôi. ]

Chủ yếu là sức chiến đấu yếu ớt, nằm im chịu trận. Quả nhiên là fan mama. Nghĩ đến kết cục bi thảm của mình, tôi hoảng hốt, vô thức đan mười ngón tay vào nhau. Chính lúc phân tâm này, đã bị Phó Tiêu nhận ra.

Người đàn ông trông đẹp trai, nho nhã mặc áo sơ mi trắng, hai chân bắt chéo, mặc dù tư thế ngồi trên ghế sofa rất thư thái, nhưng vẫn toát lên khí chất áp bức của người có địa vị.

Anh ta nhướng mắt, kiên nhẫn hỏi: "Lật Lật, em muốn nói gì với anh?"

Vài phút trước, Liên Mục Bạch và Lộc Lăng lần lượt trở về, lại bị tôi kiêu ngạo sai đi nấu cơm và tưới hoa.

Một người là con nuôi danh chính ngôn thuận của nhà họ Phó, người còn lại là học sinh nghèo được hỗ trợ học phí. Thế nhưng lại bị tôi hành hạ như người hầu, hoàn toàn theo ý thích của tôi.

Thật khó có thể tưởng tượng được sau khi sự thật được phơi bày, tôi sẽ bị trả thù như thế nào.

Nhưng mà, nữ phụ độc ác thì sao chứ?

Tôi không muốn vì thế mà kiềm chế bản thân. Vậy thì hãy cứ độc ác cho trót.

Tôi cắn môi, chớp chớp mắt.

"Lộc Lăng nói váy của em ngắn, chị ta dựa vào đâu mà dám nói với em như vậy? Anh trai, em muốn dạy dỗ cô ta một trận.”

Nói xong, những giọt nước mắt đã chực sẵn ở khoé mắt từ bao giờ lăn dài trên má, giọng nói cũng ngắt quãng. Tôi khóc đến mức mi ướt nhòe.

Phó Tiêu luôn rất mềm lòng với chiêu này của tôi. Thế nhưng tối nay anh ta chỉ kìm nén nụ cười trong mắt, ánh mắt lướt qua váy của tôi một cách không chút dấu vết, ánh mắt bỗng chốc u ám.

"Lật Lật, anh trai mua váy ngắn cho em, cũng sẽ khen em xinh đẹp. Nhưng khi ở trường, phải nghe lời Lộc Lăng.”

Sau đó, anh ta nhắm mắt, yết hầu lăn lăn, giọng nói hơi khàn đi.

"Anh trai không muốn người khác chú ý đến em quá nhiều, em hiểu chứ?"

Bởi vì anh ta là một kẻ hèn hạ, âm thầm nảy sinh ý muốn độc chiếm đóa hoa hồng nhỏ bé của mình. May mà... cô ấy không biết.

Loading...