Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 192

Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:25:42
Lượt xem: 45

— “Đây còn không phải nói cho Giang Hoài, cô ta và người đàn ông trước mặt đã quen biết từ lâu, tôi là người có lốp dự phòng, nếu như anh không tốt với tôi thì tôi sẽ tìm người khác, làm cho Giang Hoài có cảm giác cấp bách sao?”

 

“Đúng rồi, Dịch Dương, kết hôn từ bao giờ vậy em còn chẳng biết, bốn năm trước lúc em ra nước ngoài anh vẫn còn độc thân, ngay cả đối tượng yêu đương còn không có, xem ra Hứa Tân Di tiểu thư đây có chỗ hơn người rồi, vậy mới có thể có được tâm ý của Dịch tiên sinh chứ.”

 

— “Chậc chậc, người phụ nữ này thật lợi hại, “Bốn năm trước lúc em ra nước ngoài anh vẫn còn độc thân”, không phải đang nói cho tôi và Giang Hoài, bốn năm trước cô và Dịch Dương vẫn còn liên lạc sao? Nếu không làm sao có thể biết rõ vậy được?”

 

Hứa Tân Di mỉm cười: “Chúng ta có hôn ước, kết hôn vào hai năm trước.”

 

Dịch Dương cũng không nói gì thêm, dỗi tay nắm lấy tay Hứa Tân Di.

 

— “Làm gì vậy?”

 

Hứa Tân Di tiếp tục mỉm cười nhưng hành động lại là đang muốn rút tay mình ra khỏi tay Dịch Dương, nhưng lại không thể làm được.”

 

— “Chẳng lẽ là ăn dấm khi thấy Hứa Vi Nhân và Giang Hoài thân mật rồi? Cho nên tìm tôi để làm họ tức giận hả?”

 

— “Mà cũng đúng thôi, trong truyện đều như vậy mà, nam phụ nhìn thấy người phụ nữ mình yêu lại tay trong tay thân mật với người đàn ông khác, vừa không muốn mất mặt mũi, vừa không muốn ném tự ái của mình xuống đất, cuối cùng đành phải tìm lấy nữ phụ làm bia đỡ đạn.”

 

— “Mình thảm thật, vậy mà thành vật hy sinh trong trận chiến cuộc tình tay ba này, mệt thật chứ.”

 

Ánh mắt Dịch Dương không vui nhìn cô: “Hứa Tân Di, em có phải đói bụng rồi không?”

 

“... Em không có đói.”

 

“Vậy em bớt cãi lại đi.”

 

“Em không có.”

Hứa Vi Nhân ngồi đối diện thấp giọng cười nói: “Tình cảm hai người tốt thật, vậy thì em an tâm rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-192.html.]

 

Hứa Vi Nhân lại làm như vừa nhớ ra chuyện gì đó của trước kia: “Trước đây lúc học đại học, Dịch Dương anh ấy chính là học sinh xuất sắc của hệ chúng tôi, đáng tiếc tính tình quá lạnh lùng, mặc dù học giỏi là vậy nhưng không được nhiều người thích là bao, cho nên trên bảng xếp hạng nhan sắc lúc nào cũng chỉ đứng thứ hai, lúc ấy tôi đã nghĩ tính tình Dịch Dương như thế này, không biết sẽ thích một người phụ nữ có tính cách thế nào.”

 

Giang Hoài nhìn cô: “Chuyện từ thời đại học mà em vẫn nhớ kỹ nhỉ.”

 

“Đó là chuyện đương nhiên, lúc ấy…” Hứa Vi Nhân lại làm như nhớ tới chuyện gì, quay qua mỉm cười nhìn Giang Hoài: “Giang tiên sinh, em và Dịch Dương chỉ là mối quan hệ bạn bè thời đi học bình thường mà thôi.”

 

Hứa Vi Nhân cảm thấy mình không thể tiếp tục yên lặng để nhìn một người phụ nữ khác tình thâm kể lại chuyện quá khứ với Dịch Dương chồng của mình nữa.

 

“Hứa Vi Nhân, quá khứ của cô và Dịch Dương tôi không muốn biết, cho nên cô cũng không cần nhắc lại.” Hứa Tân Di chỉ vào Tần Nghiên ngồi ở một bàn cách đó không xa.

 

“Biết Tần Nghiên bên kia không? Khi còn bé cô ấy còn cùng Dịch Dương chơi trò vợ chồng, cô ấy đóng vai là vợ của Dịch Dương, còn Dịch Dương đóng vai chồng đó, còn từng nói rằng đến năm hai mươi lăm tuổi không có ai cưới cô ấy thì anh ấy sẽ cưới cô ấy, vậy nên bây giờ cô nói những lời này thì không cần thiết đâu, không có ý nghĩa gì cả.”

 

Dịch Dương chỉ ra chỗ cô nói sai: “Chưa từng nói qua điều đó.”

 

“... Nói rồi, chắc chắn anh đã nói rồi, chẳng qua anh không nhớ thôi.”

 

“Không có nói.”

 

“Nói rồi! Nếu không Tần Nghiên làm sao có thể nhớ kỹ như vậy được?”

 

Dịch Dương nhíu chặt mày quay qua chỗ khác.

 

Hứa Vi Nhân mỉm cười che giấu sự xấu hổ của mình: “Thật sao? Tính tình của Dịch phu nhân cũng không tệ, nếu đã như thế vậy trước đó vì sao cô lại hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và Dịch Dương đây?”

 

— “Đến rồi đến rồi, quả nhiên là vậy! Mình biết ngay lần trước việc mình tìm Hứa Vi Nhân, người phụ nữ này sẽ giữ chuyện mình dùng tiền đập vào mặt cô ta mãi trong lòng mà! Mình chỉ không biết cô ta sẽ nói khi nào, không nghĩ ngay bây giờ đã muốn nói hết ra.”

 

“Tôi…”

 

“Hiểu lầm gì vậy?” Giang Hoài hỏi.

Loading...