Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Hôn - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-01 15:06:45
Lượt xem: 1,037

Chúng tôi ôm nhau dưới ánh sao và ánh nến, xung quanh vang lên những tiếng trầm trồ ngưỡng mộ.

Giây phút đó, lòng hư vinh của tôi được thỏa mãn tột độ, tôi nhắm mắt trong vòng tay anh ta.

"Em yêu, năm nay học bổng của anh chỉ có hai vạn, cộng với tiền đi làm thêm tích cóp được, chắc cũng chỉ được hơn ba vạn, chỉ đủ mua 80 cara thôi." Anh ta nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, ôn nhu hứa hẹn, "Anh nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền, đổi cho em chiếc nhẫn kim cương to hơn."

Tôi ôm chặt eo anh ta: "Em không cần kim cương, chỉ cần anh như kim cương, không thay lòng."

Anh ta ôm tôi đáp lại: "Tất nhiên rồi, chúng ta sẽ bên nhau trọn đời, mãi mãi không xa rời."

Không lâu sau khi tôi tốt nghiệp, tôi chuyển đến ở trong ký túc xá của Phó Khải Thừa.

Anh ta có thể đưa một người thân đi cùng, tuy nhiên, người thân này phải có trình độ học vấn tối thiểu là thạc sĩ.

Vì vậy, Phó Khải Thừa khuyến khích tôi thi thạc sỹ: "Đây là cơ hội tốt, em yêu, em thông minh như vậy, nhất định sẽ thi đỗ, tiền sinh hoạt để anh lo, em chỉ cần ở nhà ôn thi, anh sẽ ở bên em, đến lúc đó chúng ta cùng nhau làm việc."

Bạn bè xung quanh đều nói tôi thật may mắn, không phải lo lắng cơm áo gạo tiền, sớm tìm được ý trung nhân, anh ấy lại thật lòng lo lắng cho tương lai của chúng tôi.

Đúng vậy, đôi khi lướt vòng bạn bè, nhìn thấy những cặp đôi chia tay vì phải làm việc xa nhau, hay những cặp vợ chồng cãi nhau chí chóe vì chi tiêu sinh hoạt, nhìn thấy những người bạn học phải vất vả ngược xuôi vì kế sinh nhai và tìm việc, tôi thật sự cảm thấy mình rất may mắn.

Ba cô bạn cùng phòng đã chứng kiến màn cầu hôn của tôi, họ không được như tôi.

Bạn cùng phòng A gặp vận đen khi thuê nhà, bị môi giới lừa tiền, phải sống trong một khu ổ chuột ngay cả đèn đường cũng không có, sáng tối đi làm mất ba tiếng đồng hồ.

Còn tôi, sống trong căn hộ riêng mà Phó Khải Thừa được phân, một tầng hai hộ, hai phòng ngủ một phòng khách, đi bộ mười phút là tới trung tâm thương mại lớn.

Bạn cùng phòng B chật vật tìm việc, thời gian thử việc không có bảo hiểm xã hội, cuối cùng cũng được nhận chính thức rồi thì hàng tuần lại bị sếp mắng đến phát khóc.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tôi chỉ cần ở nhà ôn thi, không cần nhìn sắc mặt người khác, cũng không cần lo lắng chuyện kiếm tiền.

Bạn cùng phòng C ở chung với bạn trai, việc lớn việc nhỏ đều phải chia đôi, thèm ăn mua một loại trái cây hơi đắt tiền một chút cũng bị bạn trai mỉa mai.

Còn Phó Khải Thừa, tháng nào cũng đưa hết lương cho tôi, trong tài khoản chỉ để lại hai nghìn tệ tiền sinh hoạt phí, bình thường anh ta ăn cơm ở căng tin công ty, vì vậy hai nghìn tệ này phần lớn được dùng cho những buổi hẹn hò cuối tuần của chúng tôi.

Ngoài giờ làm việc, anh ta sẽ tìm hiểu xem nhà hàng nào ngon, phim nào hay, nói rằng tôi ôn thi áp lực lớn, muốn đưa tôi đi thư giãn, trải nghiệm những điều mới mẻ.

Thỉnh thoảng được thưởng thêm, anh ta còn chuẩn bị quà cho tôi, món nào cũng vừa ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nu-hon/chuong-3.html.]

Còn tôi, chẳng qua chỉ là chuẩn bị bữa sáng đơn giản, sau khi anh ta đi làm thì lau dọn bàn bếp, quét dọn nhà cửa, buổi chiều đi chợ một vòng, về nhà chuẩn bị bữa tối.

Anh ta đi làm đã vất vả như vậy rồi, tôi muốn khi anh ta về nhà có một nơi ở thoải mái, có bữa cơm nóng hổi, đầy đủ dinh dưỡng.

Hơn nữa, anh ta còn rất quan tâm tôi.

Tôi đã may mắn như vậy rồi, còn có gì không hài lòng nữa chứ?

Đôi khi đau lưng mỏi gối, nằm vật ra sô pha, tôi chỉ muốn xem tivi, xem một lúc rồi ngủ thiếp đi, vừa mở mắt ra đã lại đến giờ đi chợ.

Trên đường đi chợ, tôi thường ngẩn ngơ, rồi sau đó là hối hận —— sao lại mải xem TV cơ chứ? Khi mà Khải Thừa đang làm việc bên ngoài, nỗ lực vì tương lai của chúng tôi, còn tôi lại lười biếng đến mức không muốn ôn thi thạc sỹ, thật là không nên chút nào.

Nhưng mà, việc nhà cứ như bát đĩa bẩn trong bồn rửa bát, từ sáng đến tối, nhìn mãi không thấy hết.

Đôi khi ngay cả lúc xem tivi cũng bị phân tâm, không biết mình đang nghĩ gì nữa.

Năm đó, tôi không thi đậu thạc sỹ.

Tối hôm xem điểm thi, tôi ngồi xổm trên ghế sô pha, khóc như mưa.

Tôi nói với Phó Khải Thừa, em thật sự rất ngốc, rất vô dụng! Anh đã sắp xếp mọi thứ cho em, anh đã làm rất nhiều cho tương lai của chúng ta, anh đã đi chín mươi chín bước rồi...

Vậy mà tại sao em ngay cả một bước này cũng không làm được!

Lúc đó, anh ta ôm tôi vào lòng, một tay dịu dàng dùng khăn giấy lau nước mắt cho tôi, một tay nhẹ nhàng an ủi tôi: "Nói bậy, em không ngốc, cùng lắm thì thi lại thôi mà."

Ngày hôm sau, anh ta thần bí đưa tôi ra ngoài, hóa ra là đi nhận xe.

Một chiếc Porsche màu đen, tôi không biết rõ nhãn hiệu là gì, chỉ biết xe đứng tên tôi, trả hết một lần 70 vạn.

Lúc đó, anh ta bịt mắt tôi, có chút hưng phấn nói: "Em yêu, đoán xem anh đã chuẩn bị gì cho em nào? Ban đầu anh định đợi em thi đậu thạc sỹ rồi mới tặng em, nhưng bây giờ, coi như là một món quà nhỏ vậy."

Anh ta bỏ tay ra, tôi nhìn thấy chiếc xe, vui mừng nhảy cẫng lên.

Sau khi chụp ảnh chung, chúng tôi đều đăng lên vòng bạn bè, tôi được tám mươi mấy lượt thích, anh ta được một trăm hai mươi lượt, trong đó không ít lời khen ngợi, ghen tị.

Ngay cả mẹ tôi cũng hiếm hoi bình luận: Con rể thật giỏi giang, kèm theo ba biểu tượng ngón tay cái giơ lên.

Nhưng bài đăng của tôi lại không nhận được lượt thích của mẹ.

Loading...