Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nụ hôn đầu của cậu chủ - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-09 21:42:04
Lượt xem: 489

Tôi ăn mặc như một quản gia, cải trang thành đàn ông.

Cậu chủ Diệp ngồi trên tầng 66, lạnh đến c..hết cóng.

Anh ta gọi điện thoại cho tôi: "Quản gia Giang, lấy một cái áo khoác lên đây cho tôi.”

“Cậu chủ, cậu ở chỗ cao quá, tín hiệu không tốt, tôi nghe không rõ.”

"Lấy áo khoác lên... áo khoác!"

“Cậu chủ, tôi nghe không rõ...... Này này, cậu nói cái gì?”

“Lấy một cái áo khoác lên đây, tôi cho cậu một vạn đồng.”

“Được, cậu chủ!”

Tôi lấy cho anh ta 100 cái áo khoác.

Cậu chủ: "......”

1.

Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết tâm lý ngọt ngào và trở thành quản gia của Diệp Cẩn Sâm. Tuy nhiên anh ta lại mắc căn bệnh quái lạ là “dị ứng với phụ nữ”.

Là một độc giả trung thành của cuốn tiểu thuyết, như hàng trăm độc giả nữ mê trai khác, tôi rất thích Diệp Cẩn Sâm. Nhưng chỉ đến khi... tôi trở thành quản gia của anh ta thì tôi mới thực sự nhận ra rằng anh ta rất khó tính, hay soi mói, khác xa với những gì anh ta thể hiện ra bên ngoài.

Nếu không phải vì khoản tiền lương hậu hĩnh và khuôn mặt đẹp trai ưa nhìn mà tôi có thể ngắm nhìn hàng ngày thì tôi đã xin nghỉ việc từ lâu rồi!

2.

Nhân vật “quản gia” mà tôi xuyên vào không được nhắc đến nhiều trong cuốn tiểu thuyết nói trên. Tên của nguyên chủ là Giang Tư Nhai, là một phụ nữ cải trang thành nam giới.

Đây cũng là một trong những bí mật mà tôi khám phá được nhờ việc đã đọc trước nội dung cuốn tiểu thuyết. Cũng không biết có được tính là may mắn không khi tôi vẫn giữ được giới tính thật sự của mình khi xuyên qua đây.

3.

Mặc dù vậy, tôi cũng không hề cảm thấy vui vẻ chút nào. Bởi vì hoàn cảnh của nguyên chủ rất đáng thương.

Bố cô ấy mất từ khi cô ấy đang còn nhỏ. Vì sự ra đi của ông mà mẹ cô ấy suy sụp, không gượng dậy được. Dưới co ấy còn có một em trai đang là sinh viên năm nhất đại học, và một em gái vẫn đang học cấp ba.

Để có thu nhập trang trải cho những chi phi sinh hoạt hàng ngày, cô ấy phải cải trang thành nam giới, xin vào làm quản gia cho Diệp Cẩn Sâm. Nguyên nhân là do Diệp Cẩn Sâm mắc một căn bệnh quái lạ, dị ứng với phụ nữ. Vì thế cho nên, tất cả những người phục vụ trong biệt thự của anh ta đều là nam giới.

Hôm nay, lần đầu tiên tôi được chứng kiến anh ta “dở chứng”. Diệp Cẩn Sâm thích một vị CEO đối tác xinh đẹp nhưng bị từ chối nên cảm thấy rất muộn phiền. Anh ta muốn đi lên tầng cao nhất của tòa nhà, tầng 66, trên đó không có thang máy. Tôi mang lên cho anh ta một cái thang dây để leo lên trên ấy. Sau đó, theo yêu cầu của anh ta, tôi đã mang chiếc thang đi.

Thời điểm đó, nhiệt độ ngoài trời xuống 16°C cộng thêm gió mùa Đông Bắc làm cho Diệp Cẩn Sâm ngu ngốc lạnh run lên cầm cập, thảm thương không khác gì một chú cún lạc nhà. Tuy nhiên, anh ta vẫn không có ý định đi xuống.

Anh ta gọi điện cho tôi: “Quản gia Giang, cầm áo khoác lên đây cho tôi.”

Giọng nói của anh ta rất êm tai, đầy nam tính, đây là giọng nói nam giới hay nhất mà tôi từng nghe. Tuy nhiên, tôi phải dạy cho Diệp Cẩn Sâm một bài học.

“Alo, cậu chủ? Cậu cần gì vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nu-hon-dau-cua-cau-chu-mvon/1.html.]

“Trên sân thượng gió lạnh quá, cậu cầm áo khoác lên ngay cho tôi!”

“Cậu chủ à, cậu ngồi trên cao quá, tín hiệu không được tốt lắm, tôi không nghe rõ cậu nói gì.”

“ Mang áo khoác lên đây, ..áo khoác!”

“ Cậu chủ à, tôi nghe không rõ... Tín hiệu chập chờn quá, chắc là do ảnh hưởng thời tiết.”

“Giang Tư Nhai! Cầm một chiếc áo khoác lên đây cho tôi, tôi sẽ trả cho cậu 1 vạn tệ.”

“Tuân lệnh, cậu chủ!” Tôi cười thiếu điều muốn sái cả quai hàm: “Tín hiệu tốt hơn rồi, tôi nghe rất rõ ạ!” Nói xong, tôi nhanh chóng tắt máy vì sợ nhỡ đâu anh ta đổi ý thì toi.

4.

"Tiểu Phương, Tiểu Lục, Tiểu Lý, Lão Trương, dì Lý, mọi người mau tới đây đi." Tôi hô hào vài người giúp việc khác đến phòng Diệp Cẩn Sâm lôi ra mấy cái vali cỡ to nhất. Sau đó, tôi vào phòng thay đồ rộng đến 200 mét vuông, nhặt hết những cái có thể gọi là áo khoác ra, giục mọi người gấp gọn gàng cho vào mấy cái vali kia.

Tổng số lên đến 100 cái!

“Được rồi, nhờ mọi người hỗ trợ mang giúp tôi số vali này lên sân thượng, tôi sẽ thưởng cho mỗi người 200 tệ.”

“Cảm ơn quản gia Giang!”

“Cảm ơn lão Giang!”

“Cảm ơn Tiểu Giang đã chiếu cố đến dì..”

5.

Mấy người chúng tôi lần lượt khuân hết đống vali lên sân thượng. Đến nơi, tôi xua tay với mọi người ý bảo không cần giúp đỡ và lùi ra sau một chút. Sau đó, dưới cái nhìn ngạc nhiên của Diệp Cẩn Sâm, tôi tự mình mở lần lượt từng cái vali một.

“Cậu chủ, tôi mang lên cho cậu 100 cái áo khoác luôn đây!”

“Giang Tư Nhai, ý của tôi là mang lên cho tôi 1 cái...”

“Cậu chủ, lần trước cậu yêu cầu lấy một đôi tất, Tiểu Lục thật sự chỉ lấy một đôi mang đến cho cậu nhưng cậu lại mắng cậu ấy là đồ ngốc, còn nói cậu ấy tại sao không mang hết số tất đến cho cậu còn lựa chọn?”

“Lần này, cậu có thể cẩn thận lựa chọn cái nào cậu muốn mặc nhất.”

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Diệp Cẩn Sâm: “…..”

“Cậu chủ, cậu còn nói, nếu tôi mang cho cậu 1 cái áo khoác, cậu sẽ cho tôi 1 vạn tệ.” Vừa nói tôi vừa nhanh nhẹn rút điện thoại ra, hơn nữa còn mở sẵn mã thanh toán wechat. “Nếu cậu chủ cảm thấy mức giá đó quá cao, tôi có thể thương lượng giảm xuống còn 9.900 tệ.”

“Không cần thiết!”

Diệp Cẩn Sâm có chút khó chịu trừng mắt nhìn tôi, nhưng đâu thể làm gì được, có trách chỉ là tự trách anh ta vì đã không nói rõ ràng mà thôi.

Vốn là người kiêu ngạo, anh ta không muốn ai nhìn thấy mình nuốt lời. Vì vậy, anh ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng quét mã thanh toán của tôi, “bíp”, ngay lập tức, tài khoản của tôi đã nhận được một triệu tệ.

Đúng là trong thế giới tiểu thuyết, mọi điều phi lý, không tưởng đều có thể xảy ra! Tôi cầm điện thoại, hạnh phúc xoay người đi xuống lầu tận hưởng cảm giác phát tài.

 

Loading...