Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯ Ý HÀNG YÊU - HOÀNG TIÊN - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-23 19:47:48
Lượt xem: 354

 

9.

 

Lúc mang Trần Linh lao ra ngoài, bầu trời bên ngoài đã thay đổi. 

 

Bầu trời vốn đầy nắng giờ đây u ám như thể trời sẽ mưa bất cứ lúc nào. 

 

Ở yêu vực lúc này, tình huống này chỉ có thể biểu thị chủ nhân của Yêu vực đang có tâm tình không tốt. 

 

Chúng tôi chạy ra khỏi sân và gặp trực diện Minh Uyên, anh ấy đang mặc trang phục của chú rể, trông khá đẹp trai. 

 

Trên tay anh đang cầm hai hình người giấy mềm nhũn, nhanh chóng đến bên cạnh tôi nói: "Cẩn thận chút, những người giấy đang bắt đầu tấn công con người rồi." 

 

Anh vừa nói xong, lại có thêm vài người giấy xuất hiện từ mọi hướng, duỗi móng tay sắc nhọn cười toe toét, đánh lại đây.

 

Minh Uyên và tôi bảo vệ Trần Linh ở phía sau, hai tay thi triển thuật pháp, mỗi người đều thể hiện thần thông của mình. 

 

"Mọi thứ đều sùng bái thần lửa, tất cả yêu quái và ác quỷ xung quanh đều biến thành cát bụi!" 

 

Vô số lá bùa màu vàng bùng cháy bay về phía các hình giấy. 

 

Lá bùa màu vàng được gắn trên trán người giấy, ngọn lửa trong nháy mắt bao trùm cơ thể người giấy. 

 

Sau một loạt tiếng hét chói tai, người giấy đã biến thành tro bụi. 

 

"Mẹ kiếp...thật tuyệt vời." Trần Linh ngơ ngác trốn sau lưng tôi, đôi mắt mở to. 

 

Minh Uyên cũng đang sử dụng các đòn tấn công bằng lửa, hiệu quả rất rõ, những người giấy đó trong khoảng thời gian ngắn rất khó lao tới. 

 

Bọn chúng tuy yếu đuối nhưng nhiều không thể chịu nổi. 

 

Khi một người giấy ngã xuống, hàng nghìn người giấy khác lập tức đứng dậy. 

 

Tinh lực của chúng tôi dần dần bắt đầu cạn kiệt. 

 

"Hahahaha!" 

 

Một tiếng cười chói tai dữ tợn vang lên từ phía trên. 

 

Tôi nhìn thấy một con chồn nhảy lên mái nhà, đứng như người, tay chống vào thắt lưng. 

 

"Cho các ngươi ức h.i.ế.p ta! Còn cướp đi nương tử của ta!" 

 

Hắn chỉ vào ta: "Lính giấy tuân lệnh! Xé nàng ra thành từng mảnh cho ta ngay lập tức.”

 

Hắn vừa dứt lời số lượng người giấy đã tăng lên gấp đôi.

 

Nếu tiếp tục như vậy, chúng tôi sẽ sớm bị bọn chúng xé xác. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

"Minh Uyên, anh chờ một lát." 

 

Tôi ngẩng đầu nhìn con chồn phiền toái kia: "Muốn bắt giặc, phải bắt vua trước, em trói hắn trước!" 

 

Tối ném một nắm lá bùa màu vàng, quét sạch đám người giấy đứng trước mặt, bước lên chiếc bàn đá trong sân, rút sợi dây trói yêu treo ở thắt lưng ra, ném về phía con chồn. 

 

Tiếng cười của con chồn đột ngột dừng lại, nó quỳ xuống đất bằng bốn chân, vô thức muốn chạy trốn. 

 

Nhưng sợi dây trói yêu của tôi nhanh hơn. 

 

Tôi nhảy lên mái nhà, ngồi xổm trước mặt hắn, dùng tay đánh vào đầu nó: “Không phải ngươi đắc ý lắm sao? Cười đi, cứ cười đi!” 

 

Hắn vùng vẫy: “Ta cảnh cáo ngươi, đừng đánh ta!”

 

“Nếu không, nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không yên!" 

 

"Ồ, haha." Tôi cười, sau đó đưa tay ra tát hắn một cái. 

 

Không khí im lặng trong giây lát.

 

Con chồn nhỏ mở to mắt nhìn tôi, vài giây sau nó mở miệng kêu lên... 

 

Tiếng kêu của nó vang vọng khắp cả căn nhà. 

 

Người giấy ngừng tấn công, ngơ ngác đứng đó, cơ thể run rẩy, sau đó xoay người bỏ chạy về mọi hướng. 

 

Nhưng chỉ trong chốc lát, họ đã biến mất không một dấu vết. 

 

Trần Linh phía sau Minh Uyên thò đầu ra: "Này, ngươi chạy trốn làm gì?" 

 

"Cha! Có người đánh ta!" Con chồn nhỏ đau lòng kêu lên, "Cha, người giúp ta một chút!" 

 

Minh Uyên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn qua"Như Ý, nhanh xuống đi!" 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nhu-y-hang-yeu-hoang-tien/chuong-4.html.]

Tôi không hỏi thêm nữa, ôm con chồn nhỏ trong tay nhảy xuống. 

 

Ngay khi tiếp đất, mặt đất phía sau bắt đầu rung chuyển dữ dội. 

 

“Động đất?!” Trần Linh lảo đảo, ôm lấy cánh tay của tôi trước khi cô ấy gần như không thể đứng yên. 

 

Tôi tựa hồ cũng nhận thức được, ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt Minh Uyên. 

 

Tôi nhìn thấy một bóng người khổng lồ từ từ nhô lên khỏi mặt đất. 

 

Cái bóng to lớn chặn ánh sáng, toàn bộ sân trong nháy mắt mờ đi. 

 

Hai con mắt giống như đèn lồng từng chút một mở ra, cảm giác áp bức đột nhiên tăng lên! 

 

Trần Linh tay run run: "Thật lớn... Con chồn thật là lớn!"

 

Minh Uyên trịnh trọng nói: "Đây chính là chủ nhân yêu vực."

 

10.

 

“Cha ơi!” 

 

Con chồn nhỏ bây giờ đã ngừng khóc vẫy tay phấn khích. 

 

Cái bóng khổng lồ giơ móng vuốt về phía tôi: “Trả con trai ta lại cho ta.” 

 

Tôi run rẩy toàn thân, ném con chồn nhỏ bị trói như bánh bao lên không trung, giơ chân đá nó ra: “Trả lại cho ngươi.” !" 

 

"A.—" 

 

Cái bóng màu vàng hét lên và vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung. 

 

Trần Linh: “Cứ… để nó đi như vậy?” 

 

Tôi nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Không sao đâu, con nhỏ này gần như không có sức chiến đấu.”

 

Con chồn nhỏ đã lấy lại được tự do, ngay lập tức trở nên hung hãn trở lại, hắn đứng trên đầu của cái bóng khổng lồ nhảy tới nhảy lui. 

 

"Cha ơi! Hãy g.i.ế.c con đàn bà hôi hám đó để trả thù cho con! Đưa nương tử con về, con còn chưa vào phòng tân hôn với cô ấy mà!" 

 

“Còn tên kiểu bạch kiểm kia, vừa xinh đẹp vừa khó chịu, giúp con lột da nó đi, con vừa mắt vẻ ngoài của hắn." 

 

Cái bóng khổng lồ dùng tay trái kéo hắn từ đỉnh đầu xuống, đạp xuống dưới chân. 

 

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh. 

 

Minh Uyên nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh: “Hoàng Tiên, đã lâu không gặp.” 

 

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn hắn: “Cái gì? Là Hoàng Tiên anh từng nói với em sao?”

 

Rất lâu trước kia khi Minh Uyên còn chưa bị phong ấn. 

 

Khi đó, anh thường đưa tôi đi ngắm núi, sông hồ và kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện. 

 

Có lần chúng tôi đi ngang qua một ngọn đồi hình bán nguyệt, Minh Uyên nói với tôi rằng thần núi ở đây là một con chồn. 

 

Chồn hiểu rõ bản chất con người và có thể tu luyện thành người trưởng thành. 

 

Khi tu vi của nó đạt đến một trình độ nhất định, nó có thể hỏi người dân địa phương. 

 

"Ngươi cảm thấy ta giống người sao?" Quá trình này gọi là xin xác nhận. 

 

Nếu bên kia trả lời "giống" thì đã vượt qua bài kiểm tra và có thể biến hình thành người. 

 

Nhưng nếu đối phương trả lời “Không giống” thì mọi nỗ lực trước đó sẽ trở nên lãng phí, sẽ phải tu luyện lại. 

 

Hoàng tiên này từ vi rất cao, nhưng lại kém may mắn. 

 

Tu luyện mấy trăm năm, ta đã thử xác nhận mấy chục lần, nhưng lần nào cũng thất bại. 

 

Sau này, Trời không chịu nổi nữa nên biến nó thành thần núi. 

 

Người dân địa phương gọi nó là "Hoàng tiên". 

 

Tính đến bây giờ, hắn đã tu luyện mấy ngàn năm rồi, khó trách có thể tự luyện ra yêu vực.

 

11.

 

“Long Vương Minh Uyên”, Hoàng tiên nhìn chằm chằm Minh Uyên, giọng điệu chế nhạo. 

 

“Ngài không phải bị phong ấn rồi sao?”

 

Minh Uyên cười cười: “May mắn tí, có thể tự do một lát.”

 

Loading...