Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhiên Nhiên - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-06-02 19:52:08
Lượt xem: 1,209

Đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy biểu ca khóc, hắn quỳ ở đó, trong lòng ôm bài vị của biểu tỷ, không nhúc nhích cũng không nói tiếng nào, chỉ thấy những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống đất.

Ngoại tổ mẫu và Cữu mẫu đã ngất xỉu mấy lần, mẫu thân cũng luôn dùng khăn tay che mặt khóc.

So với bọn họ, ta dường như là người bình tĩnh nhất, dường như nước mắt của ta đã chảy hết từ mấy tháng biểu tỷ tỷ bệnh nặng.

Ta thật sự vô dụng, lúc nên ra sức thì chỉ biết khóc, lúc nên khóc thì lại ngơ ngác không chảy nổi một giọt nước mắt.

Biểu tỷ tỷ được chôn cất ở Tây Sơn, nơi có phong thủy tốt.

Trên đường hồi kinh, Lạc Vương lặng lẽ lên xe ngựa của ta. Toàn bộ người nhà đều chìm đắm trong đau buồn, hắn lo lắng không có ai chăm sóc ta trên đường.

Trong lòng ta trống rỗng, không có hơi sức nói chuyện.

Lạc Vương nắm lấy tay trái của ta, trầm mặc hồi lâu, mở miệng nói: “Hoàng huynh nói mùa xuân năm nay sẽ ban phủ đệ, sớm nhất là sang năm có thể thành thân.”

Ta biết hắn hi vọng câu nói này có thể mang đến cho ta một chút an ủi, thậm chí là vui mừng, nhưng ta lại vùi đầu vào vai phải của hắn, nước mắt rơi lã chã.

Tỷ tỷ của ta ch/3t rồi, vị Thái tử phi tương lai mà mọi người đều ngầm thừa nhận đã ch/3t rồi, Hoàng thượng lại chỉ lo lắng chuyện hôn sự của đệ đệ hắn.

Phải, ta biết, Hoàng thượng rất bận rộn, quốc gia đại sự, tam cung lục viện, đều cần hắn lo lắng.

Có lẽ cả đời này hắn sẽ không bao giờ nhớ tới nữ tử kia, nàng ấy từng vì hắn mà tỉ mỉ chuẩn bị cả đời.

Sau Thanh minh, ta theo Ngoại tổ mẫu quay về Giang Nam.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ngoại tổ mẫu xuất thân từ một gia tộc lớn ở Giang Nam, mười tám tuổi gả đến kinh thành, ba mươi tuổi góa bụa, một mình cáng đáng Hầu phủ rộng lớn, không bao giờ trở về quê hương nữa.

Tước vị Hầu tước của Ngoại tổ phủ đã truyền được năm đời, đến đời Ngoại tổ đã là đời cuối cùng, Cữu cữu tuy không được kế thừa tước vị, nhưng Ngoại tổ mẫu vẫn kiên quyết bồi dưỡng Cữu cữu trở thành Võ Trạng nguyên, Đại tướng quân, còn kết thông gia với nhà Quốc cữu.

Năm ngoái, Di ngoại tổ mẫu gửi thư tha thiết mời Ngoại tổ mẫu về quê, Ngoại tổ mẫu nhìn nhà mình con cháu đầy đàn, con dâu hiền lành đảm đang, hơn nữa khí hậu Giang Nam ôn hòa, quả thật thích hợp để biểu tỷ tỷ dưỡng bệnh, cuối cùng cũng yên tâm trở về, sau đó sống rất thoải mái.

Cho nên năm nay, sau khi trải qua nỗi đau mất con gái, Ngoại tổ mẫu lại lựa chọn quay về, dường như Giang Nam cất giữ tất cả những tháng ngày êm đềm trước mười tám tuổi của bà, có thể vuốt phẳng mọi nếp nhăn trong trái tim già nua ấy.

Lần này, Lạc Vương không còn tìm cách đi theo nữa, hắn phải ở lại kinh thành xây dựng Lạc Vương phủ của riêng mình.

Hắn nói hắn muốn trồng đầy hoa mẫu đơn trong Vương phủ, để bầu bạn với đóa hoa phú quý nhân gian là ta.

Chúng ta hồi kinh vào tháng chạp.

Lúc ở Giang Nam, ta đi khắp nơi, bái phỏng những nghệ nhân thêu thùa nổi tiếng, hoặc là thỉnh giáo, hoặc là so tài, góp phần thúc đẩy sự giao lưu và va chạm văn nghệ giữa hai miền kinh thành và Giang Nam.

Chuyến đi xa này của ta, khiến cho Hoa An quận chúa mấy người bọn họ hâm mộ đến phát điên, không ngừng gửi thư nhờ ta mua cái này cái kia. Ta hồi âm bảo họ tự mình phái người đi chọn mua, họ lại nói hạ nhân nào có được nhãn lực tinh tường như ta. Sau một hồi tâng bốc, lúc hồi kinh ta đã mang về cho họ hẳn hai xe ngựa quà tặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nhien-nhien/chuong-4.html.]

Còn quà cho Lạc Vương là một thanh kiếm.

Thanh kiếm này được mua từ một lão đạo sĩ ở một đạo quán trên núi Chung Sơn, Kim Lăng. Vừa nhìn thấy nó, ta đã cảm thấy nó vô cùng thanh tú, linh động. Lão đạo sĩ nói mình đã già rồi, không múa kiếm được nữa, nếu ta thích, ông ấy sẽ tặng cho ta, chuyện tiền bạc gì đó đều là duyên phận.

Sau đó ta không đưa tiền cho ông ấy.

Bất quá ta đương nhiên sẽ không chiếm tiện nghi của một lão nhân gia, ngày hôm sau ta liền phái người đưa cho lão đạo sĩ ba mươi cân dầu thắp đèn, năm mươi cân gạo.

Ngoại tổ mẫu cũng nói đây là một thanh kiếm tốt khó tìm, cả phòng đồ sưu tầm của biểu ca cũng không sánh bằng, Cữu cữu thì có một hai thanh có thể so sánh được.

Lời này khiến ta rất xấu hổ, trước mặt biểu ca ta vẫn luôn che giấu, sợ hắn nhìn thấy thanh kiếm này, phát hiện ra muội muội hắn yêu thương nhất lại không nghĩ cho mình.

Ta còn thêu thêm một cái bao kiếm, thành phẩm khiến ta rất hài lòng. Ừm, trên đời này phỏng chừng cũng chỉ có gu thẩm mỹ và linh khí của ta mới xứng đáng với thanh bảo kiếm Chung Linh Dục Tú* này.

钟 (Chung): Có nghĩa là hội tụ, tập trung.

灵 (Linh): Có nghĩa là linh khí, sự linh hoạt, tinh anh.

毓 (Dục): Có nghĩa là nuôi dưỡng, sinh ra.

秀 (Tú): Có nghĩa là đẹp, xuất chúng, ưu tú.

Trong trường hợp này, "Chung Linh Dục Tú" được dùng để đặt tên cho thanh bảo kiếm, ngụ ý rằng thanh kiếm này là một vật báu, được tôi luyện từ tinh hoa của trời đất, sở hữu linh khí và sức mạnh phi thường.

Lạc Vương nhận được kiếm, vô cùng vui mừng, một mực tán thưởng không thôi, ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng mới hỏi ta: “Bao nhiêu tiền?”

“Hả?”

Thôi được rồi, hắn cho rằng ta lại muốn bán cho hắn.

Ta vội vàng giải thích: “Không, không, lần này là tặng cho ngài, không cần tiền.”

“Không cần tiền?”

Lạc Vương cười càng thêm vui vẻ: “Vậy là nàng đã quyết định bắt đầu tự định chung thân với ta rồi sao?”

Tư định chung thân cái gì, tay của ta ngài cũng đã nắm không biết bao nhiêu lần rồi tên khốn kiếp này!

Trong lòng ta gào thét, nhưng trên mặt lại ngượng ngùng không nói nên lời.

Tên khốn kia lại nắm lấy tay của của ta: “Nàng cứ yên tâm, sang xuân sẽ có ngày lành tháng tốt.”

Nhưng, ta còn chưa đợi được ngày lành tháng tốt của mùa xuân năm sau, đã đợi được thánh chỉ triệu ta nhập cung.

Loading...