Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhiên Nhiên - Chương 16:

Cập nhật lúc: 2024-06-02 19:52:24
Lượt xem: 1,286

Ngay cả lúc hắn đại hôn, ta cũng chưa từng cảm thấy như vậy. Nhưng hiện tại, ta cảm nhận sâu sắc được, hắn không cần ta nữa.

Hắn muốn đến một nơi rất xa, rất xa, hắn sẽ không trở về nữa.

Hắn không cần ta nữa.

Thân thể ta lảo đảo, phun ra một ngụm máu.

Hoàng thượng cho rằng ta mắc bệnh nặng, vội vàng ôm ta về Chức Vân cung, gọi Thái y đến đầy phòng.

Thái y thay nhau bắt mạch, nhưng lại không chẩn đoán ra bệnh gì, cuối cùng thương lượng đưa ra một kết quả: “Nương nương ưu tư, lao tâm quá độ, khí huyết không điều hòa, điều dưỡng mấy ngày là khỏi.”

Ở hậu cung, người lao tâm đều là Quý phi và Châu phi, ta mỗi ngày đều sống an nhàn sung sướng, làm sao mà lao tâm quá độ được? Nhưng Thái y cũng chỉ có thể nói như vậy, cũng không thể nói là ta bị tổn thương tình cảm.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Hoàng thượng xác nhận ta không có việc gì, liền bận rộn rời đi. Sau khi đại quân xuất chinh, sự vụ tiền triều càng thêm nặng nề, phức tạp. Cho dù Hoàng thượng còn trẻ, ta cũng cảm nhận được hắn dần dần có chút lực bất tòng tâm. Nhưng hắn lo lắng cho bệnh tình của ta, rảnh rỗi vẫn đến thăm ta.

Ta nói với Hoàng thượng ta không sao, ta không muốn lúc hắn đang cố gắng trị vì thiên hạ, lại kéo chân hắn, trở thành gánh nặng của hắn.

Hoàng thượng do dự, lại nói: “Sao ngươi lại là gánh nặng? Dù bận rộn, mệt mỏi đến đâu, chỉ cần nhìn thấy ngươi một cái, trong lòng trẫm cũng vui vẻ.”

Sau đó, Hòa phi bình luận chuyện này: “Không ngờ Hoàng thượng giàu kinh nghiệm như chúng ta, trước mặt ngươi cư nhiên lại si tình như vậy.”

Quốc sự nặng nề, ta thật sự không muốn Hoàng thượng phân tâm vì ta, liền chủ động đến Dưỡng Cư điện thăm hắn, đưa chút canh nhân sâm hoặc điểm tâm. Cha ta bởi vì chuyện quân nhu, thường xuyên bị Hoàng thượng kéo lại nói chuyện đến tận khuya, lúc này ta có thể chia sẻ một chút, cũng coi như là hiếu thuận, trong lòng ta rất vui vẻ.

Từ sau khi truyền ra tin tức Hán Phong công chúa muốn hòa thân, bầu không khí trong hậu cung vẫn luôn có chút ngột ngạt, bởi vậy cuối tháng năm, Hòa phi xúi giục Quý phi tổ chức tiệc mừng thôi nôi cho Nhị công chúa, để mọi người náo nhiệt một phen.

Hòa phi là người thích náo nhiệt nhất, mỗi lần tổ chức tiệc, nàng ấy đều hận không thể gọi toàn bộ phu nhân, tiểu thư các nhà thế gia trong kinh thành đến Thanh Đàn cung ăn hạt dưa, thuận tiện cập nhật kho tình báo của nàng ấy.

Nhưng Quý phi nói lúc này không nên phô trương, mọi người trong hậu cung vui vẻ với nhau là được.

Ta ngày thường may cho Nhị công chúa không ít đồ, lần này liền muốn tặng chút gì đó quý giá, vì vậy liền chọn một chiếc khóa vàng cổ xưa. Lúc đưa đến, Quý phi có chút kinh ngạc, nói: “Ta còn tưởng đôi giày thêu nhỏ trên bàn là do ngươi tặng.”

Cung nhân vội vàng nói là do Uyển Tiệp dư tặng.

Ta cầm đôi giày thêu nhỏ lên, cẩn thận xem xét, chỉ cảm thấy được làm vô cùng tinh xảo, phức tạp, không mất hai ba tháng là không thể làm ra được.

Ta sẽ không làm cho đứa nhỏ đôi giày tốn công sức như vậy, đứa nhỏ lớn nhanh, mặc không được bao lâu đã chật, tốn bao nhiêu công sức cũng uổng phí.

Uyển Tiệp dư lại nguyện ý tốn tâm tư như vậy.

Ta trước kia nghe Hòa phi nói qua, Uyển Tiệp dư và Quách tu nghi là tỷ muội cùng một gia tộc, từ nhỏ đã thích tranh giành đồ đạc, quan hệ vẫn luôn bất hòa, lại không ngờ hiện tại nàng ta lại để tâm đến Nhị công chúa do Quách tu nghi sinh ra như vậy.

Buổi tối trên bàn tiệc, ta khen ngợi tay nghề và tâm ý của Uyển Tiệp dư, Uyển Tiệp dư chỉ nói: “Không có gì, giống như nương nương, gi/3t thời gian thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nhien-nhien/chuong-16.html.]

Hầu Mỹ nhân bên cạnh lại nói: “Minh phi nương nương sao có thể giống tỷ, Hoàng thượng bệ hạ vẫn luôn đến Chức Vân cung, Minh phi nương nương rất bận rộn.”

Quý phi trước tiên biến sắc mặt: “Hầu Mỹ nhân, ngươi ở trong cung là ăn không no hay mặc không ấm, sao lại có những lời oán giận như vậy?”

Hầu Mỹ nhân giật mình, ủy khuất nói: “Thần thiếp không có oán giận, thần thiếp chỉ là muốn nịnh nọt Minh phi nương nương, thần thiếp biết lỗi rồi.”

Sắc mặt Quý phi hòa hoãn hơn một chút: “Không biết nói chuyện thì học tập Lý Sung uyển không nói gì.”

Hầu Mỹ nhân lại thút thít ủy khuất một lúc, ta có chút xấu hổ, may mà Hòa phi rất giỏi chuyển chủ đề, Quý phi mới bỏ qua chuyện này.

Sau bữa tối, Hầu Mỹ nhân hình như cảm thấy lúc trước lời nói của mình quả thực có chút mạo phạm ta, muốn làm hòa, liền kéo ta đánh bài lá.

Ta hỏi nàng ấy ba lần: “Ngươi xác định muốn ta chơi sao?”

Hầu Mỹ nhân, Uyển Tiệp dư, Lưu Bảo lâm ba người đồng loạt gật đầu, ta liền lên bàn.

“Bát sách.”

“Bùm!”

“Tam vạn.”

“Cướp!”

“Ngũ đồng.”

Ta ném bài xuống: “Ù.”

Chơi mấy ván đều là như vậy, Hầu Mỹ nhân, Uyển Tiệp dư, Lưu Bảo lâm không khỏi nhìn nhau, ta bất đắc dĩ nhún vai.

Ngoại tổ mẫu, Cữu mẫu và mẫu thân đều thích đánh bài lá, ta từ nhỏ đã nhìn bọn họ chơi, về sau thiếu người bọn họ cũng lôi kéo ta lên bàn, nhưng ta không biết vì sao, quả thực là thần bài nhập thể, thiếu gì bốc được nấy, người ta đánh con gì ta ù con đấy, không cần động não liền thắng được đầy bồn đầy bát, lần nào cũng là như vậy, bọn họ liền không chịu chơi với ta nữa. Ta thắng cũng không có cảm giác thành tựu gì, liền không chơi nữa.

Hầu Mỹ nhân thấy ta thế như chẻ tre, không thể ngăn cản, cắn răng nói: “Xem ra chỉ có thể sử dụng đến đại chiêu của chúng ta rồi.” Sau đó lôi kéo Lý Sung uyển đến.

Lý Sung uyển không thích nói chuyện, nhưng đầu óc rất tốt, thích tính toán trong lòng, nghe nói nàng ấy đánh bài lá cả kinh thành này đều không ai địch nổi.

Lý Sung uyển nghe nói vận may của ta tốt đến kinh người, cũng có hứng thú, lên bàn đối đầu với ta.

Phải nói rằng, bản lĩnh thật sự vẫn hơn là dựa vào vận may, ta thua rồi, tuy rằng quá trình có chút gian nan và khúc chiết, khiến Lý Sung uyển mệt đến toát mồ hôi.

Ta lần đầu tiên thua, làm sao có thể cam tâm, liền đòi chơi tiếp. Đã rất muộn, Hòa phi và Châu phi đều đã rời đi, nhưng địa vị cao, lời nói dễ nghe, mọi người vẫn phải tiếp tục chơi với ta thêm một ván.

Ván thứ hai, so với lúc trước ta căng thẳng hơn rất nhiều, không dám tùy tiện đánh bài mà không cần động não nữa, lúc này mới phát hiện ra ta căn bản không biết tính bài. Nhìn bài trên tay từ trái sang phải, từ phải sang trái, lại nhìn Lý Sung uyển đang nhìn chằm chằm vào ta, càng không dám đánh ra con nào.

Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói chắc chắn: “Lục vạn.”

Loading...