Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nhật Ký Báo Thù Của Mỹ Nhân Tàn Bạo - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-05 13:37:41
Lượt xem: 148

 

Cố Tu Hòa càng hoảng hốt hơn, ta bất đắc dĩ ném Thẩm Bảo Châu xuống, đi đến bên cạnh mở cửa ra, giơ chân đá hắn ta một cái.

 

"Mỹ nam kế, câu giờ cho ta một nén nhang."

 

Vừa hét lên: "A, chữ này học mãi không được, ta không còn mặt mũi nào gặp ai nữa, không ai được làm phiền ta!"

 

12

 

Thẩm Bảo Châu nhìn gầy gò, nhưng lại nặng như heo, ta phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể kéo nó vào mật thất.

 

Ta ngồi phịch xuống đất thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn quanh mật thất một vòng.

 

Mật thất không lớn, chỉ bằng nửa gian phòng, dựa vào góc tường là một dãy hòm gỗ, trên bức tường đối diện có đặt một chiếc giá gỗ, nhưng trên giá lại trống không.

 

Ánh sáng trong phòng lờ mờ, ta đứng dậy đi đến bên cạnh hòm gỗ, lúc này mới phát hiện ra mỗi chiếc hòm đều được khóa lại.

 

Ta rút cây trâm trên tóc Thẩm Bảo Châu ra, loay hoay hồi lâu, nhưng vẫn không cạy được ổ khóa, phiền phức rồi đây.

 

Giọng nói của Cố Tu Hòa bên ngoài đã dần mất kiểm soát.

 

"Thẩm Tri Ý, học tập là chuyện một sớm một chiều, đâu cần phải nóng vội như vậy. Này, vị cô nương kia, cô đang làm gì vậy, lau vào đâu thế ——"

 

"Thẩm Tri Ý, mau mở cửa ra."

 

Phiền c.h.ế.t đi được, thời gian quả thực có chút lâu rồi, ta bất đắc dĩ ném Thẩm Bảo Châu xuống, cẩn thận đóng cửa mật thất lại. Sau đó cầm bút lông lên, chấm đầy mực, giả vờ viết vài chữ, lúc này mới mất kiên nhẫn kêu lên: "Vào đi."

 

Thư Mặc đi vào trước Cố Tu Hòa, trên tay bưng một khay trà bánh, vừa vào đã lập tức liếc mắt về phía cửa mật thất.

 

Xem ra nó cũng là người biết chuyện.

 

"Để đồ xuống, ra ngoài."

 

Ta lạnh lùng nhìn Thư Mặc, nó lại gượng cười, đứng im tại chỗ.

 

"Đại tiểu thư, tâm dục tốc bất đạt, người nghỉ ngơi một lát đi, để nô tỳ hầu hạ người uống trà."

 

Ta lập tức bắt đầu giả vờ phát điên, cầm trà bánh nhét vào miệng, sau đó ném chén trà xuống đất.

 

"Ngươi đến để xem ta làm trò cười sao? Cười nhạo chữ viết của ta còn xấu hơn cả con nít ba tuổi sao? A —— sao ngươi không gõ trống khua chiêng thông báo cho cả phủ biết đi, chữ viết của ta còn xấu hơn cả một nha hoàn, ngươi rất đắc ý đúng không? Đến đây, ngươi viết đi, ngươi đến đây!"

 

Ta đưa tay túm lấy cánh tay Thư Mặc, nó giật mình, cố gắng vùng vẫy mấy cái, quay đầu bỏ chạy.

 

"Đại tiểu thư, nô tỳ không có ý đó, nô tỳ đi ngay đây."

 

Đợi Thư Mặc vừa đi, Cố Tu Hòa lập tức đóng cửa lại, lau mồ hôi trên trán.

 

"Đồ đâu?"

 

Ta nhún vai.

 

"Không lấy được, hòm bên trong đều bị khóa lại, không cạy được."

 

13

 

Cố Tu Hòa lập tức tái mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nhat-ky-bao-thu-cua-my-nhan-tan-bao/chuong-6.html.]

 

"Cái gì? Vậy, vậy Thẩm nhị tiểu thư đâu, nàng ta thế nào rồi?"

 

Ta vỗ mạnh vào trán.

 

"Suýt nữa thì quên mất, không biết nó c.h.ế.t chưa, ta phải vào xem lại mới được, lỡ như nửa đêm nó tỉnh lại thì phiền phức."

 

Cố Tu Hòa càng thêm tái mặt, ấp úng nói: "Giết người là phạm pháp, Thẩm Tri Ý, như vậy là không được."

 

"Ngươi bị bệnh à? Ngươi đến trộm đồ thì không phạm pháp?"

 

"Ta, ta là giúp Thái tử lấy chứng cứ tham ô của Thẩm đại nhân, chỉ là thủ đoạn có chút không quang minh chính đại, nhưng không ảnh hưởng đến đại cục."

 

Ta trợn trắng mắt, cười lạnh một tiếng.

 

"Thôi đi, giả vờ cái gì, chứng cứ vừa lấy được, ngày mai Thẩm gia bị tru di cửu tộc, chẳng phải đều c.h.ế.t trên tay ngươi sao? Ngươi liền không ảnh hưởng đến đại cục rồi?"

 

"Thẩm cô nương, vừa rồi ta đã muốn nói với ngươi. Tại sao ngươi cứ luôn miệng nói tru di cửu tộc? Thánh thượng xử lý mọi việc rất nhân từ, ngoại trừ những trọng tội như mưu phản, ám sát hoàng thất, thì cho dù là g.i.ế.c người phóng hỏa, cũng không đến mức bị tru di cửu tộc, huống chi tội danh tham ô này, cùng lắm là cách chức tịch thu gia sản mà thôi."

 

"Cái gì?"

 

Ta trừng lớn hai mắt, bị lừa rồi, tên Thái tử chó má kia, đây là ta phải trả giá vì không có văn hóa sao.

 

"Sao ngươi không nói sớm!"

 

Ta tức đến phát điên, mở cửa mật thất kéo Thẩm Bảo Châu ra, đưa tay lên mũi nó dò xét, rất tốt, vẫn còn thở, chưa chết.

 

"Giao dịch này ta không làm nữa, ta muốn đi gặp Thái tử!"

 

"Vậy ta phải làm sao bây giờ? Thẩm cô nương, ta ——"

 

"Liên quan gì đến ta!"

 

Ta đẩy Cố Tu Hòa ra, tức giận bỏ đi.

 

14

 

Ngồi xe ngựa đến cổng Đông cung, lính gác cũng không làm khó ta, vào trong bẩm báo một tiếng liền cho ta vào cửa.

 

Thái giám dẫn ta đến vườn hoa, Thái tử đang cho cá ăn ở đình giữa hồ.

 

Hôm nay chàng mặc một bộ thường phục màu lam, uể oải dựa vào lan can, nghiêng đầu mỉm cười với ta.

 

"Lấy được đồ rồi?"

 

Ta hừ lạnh một tiếng.

 

"Không có, ngươi lừa ta."

 

"Thẩm gia căn bản sẽ không bị tru di cửu tộc."

 

Thái tử im lặng hai giây, phất tay cho những người hầu khác lui xuống, sau đó cười vui vẻ hơn.

 

"Cố Tu Hòa nói cho ngươi biết?"

 

Chàng đưa tay ra, đột nhiên vỗ nhẹ lên đầu ta hai cái.

 

Loading...