Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nhật Ký Báo Thù Của Mỹ Nhân Tàn Bạo - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-05 13:39:32
Lượt xem: 180

 

"Điện hạ, Thẩm Tri Ý là một đứa tiện nhân, nó từ nhỏ đã ưa nói dối, nó đang lừa người đấy, Thái tử điện hạ tha mạng ——"

 

Trần ma ma khóc lóc thảm thiết, vừa khóc vừa dập đầu, Thái tử hừ lạnh một tiếng, phất tay.

 

Thị vệ rút đao ra, Trần mama hét lên một tiếng, bò đến trước mặt ta.

 

"Đại tiểu thư, ta sai rồi, là phu nhân sai ta làm, oan có đầu nợ có chủ, ta chỉ là một nô tài, người đại nhân đại lượng."

 

Thị vệ tiến lên dí d.a.o vào cổ bà ta, bà ta trợn trắng mắt, hoảng sợ đứng dậy quay đầu bỏ chạy. Ai ngờ mới chạy được mấy bước, bà ta đã loạng choạng ngã nhào vào d.a.o của thị vệ.

 

Nhìn bà ta ngã gục xuống đất, thân hình béo ú ục như một đống bùn nhão, trong lòng ta rất hả hê, nhưng lại cảm thấy không được hả hê cho lắm.

 

"Ác nô hại chủ, lấy danh thiếp của ta, đưa bọn họ đến Kinh Triệu phủ."

 

Thái tử nắm tay ta.

 

"Thấm thía chưa?"

 

Ta gật đầu, nhìn chằm chằm vào lớp đất đỏ tươi trước mặt, trong lòng tràn đầy cảm xúc khó tả.

 

Trên đường trở về, ta ghé vào cửa sổ xe ngựa, nhìn ra bên ngoài, im lặng không nói gì.

 

"Giết người có thống khoái không?"

 

Ta gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

 

Thái tử bật cười, ôm lấy vai ta.

 

"Ta dạy cho nàng thế nào mới gọi là thống khoái."

 

Thái tử dẫn ta đi leo núi.

 

Leo suốt hai canh giờ, cuối cùng cũng đến đỉnh núi.

 

Mây mù bao phủ dưới chân, ta cảm thấy mình như đang bay bổng, như lạc vào giữa bầu trời.

 

Ánh tà dương rực rỡ soi sáng vạn vật, Thái tử đứng giữa ánh hoàng hôn, mỉm cười đưa tay về phía ta.

 

"Thẩm Tri Ý, thấy không?"

 

"Đứng dưới chân núi, chỉ có thể nhìn thấy những bụi cỏ, cây cối thấp bé xung quanh, lên đến đỉnh núi, những vất vả gian nan trên đường đi đều bị lãng quên."

 

"Nàng phải bước ra ngoài, đứng trên đỉnh núi, đừng mãi ở trong căn chuồng ngựa đổ nát kia."

 

Gió trên đỉnh núi rất lớn, mây mù biến hóa khôn lường, cả thế giới như đang ở dưới chân ta.

 

Ta nhắm mắt lại, dang rộng vòng tay.

 

Lãng quên tất cả sao?

 

Không thể nào quên được.

 

Nhưng Thái tử nói đúng.

 

Sống, dường như cũng không tệ.

 

22

 

Trở về Thẩm phủ, thái độ của phụ thân đối với ta càng thêm khách khí.

 

Thẩm Bảo Châu vẫn không phục, cứ lẩm bẩm mắng mỏ ta, nó nói một câu, ta liền cho nó một cái tát, hai người lại đánh nhau một trận.

 

Sức ta lớn, nên hầu như nó chỉ có nước bị đánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nhat-ky-bao-thu-cua-my-nhan-tan-bao/chuong-10.html.]

 

Nhiều lần như vậy, nó không thể nào chiếm được lợi thế gì trong tay ta, sau này cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.

 

Phụ thân không dám mời Cố Tu Hòa nữa, bèn đổi một lão tiên sinh khác, lão tiên sinh này có hai hàng ria mép hình chữ bát, trông gian xảo vô cùng.

 

Đợi Thư Mặc vừa rời đi, ông ta liền xắn tay áo lên.

 

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, động thủ thôi!"

 

Chúng ta mở cửa mật thất ra, ta trừng mắt nhìn ông ta lấy từ trong tay áo ra một sợi dây đồng, loay hoay vài cái liền mở được khóa.

 

"Lợi hại, Chu tiên sinh."

 

Ta giơ ngón tay cái với ông ta.

 

Bên trong hòm chất đầy vàng bạc châu báu, trong đó có một hòm đựng đầy thư từ.

 

Chu tiên sinh rút một xấp thư nhét vào ngực, ta vơ một nắm châu báu nhét vào tay áo.

 

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

 

"Như vậy có hơi lộ liễu không?"

 

"Hừ, lát nữa ta khom lưng đi là được, không lộ liễu đâu."

 

"Ồ, vậy ta cũng không lộ liễu."

 

Sau khi đưa được đồ ra ngoài, bên Thái tử rất nhanh đã có động tĩnh.

 

Quả nhiên giống như Cố Tu Hòa nói, phụ thân ta bị cách chức điều tra. Vì số tiền tham ô quá lớn, Thánh thượng nổi giận, Thẩm phủ bị tịch thu gia sản.

 

Ngày bị tịch thu gia sản, Lương thị và Thẩm Bảo Châu còn khóc lóc thảm thiết hơn cả lúc phụ thân bị bắt vào đại lao.

 

Trâm cài tóc của hai người đều bị quan sai tịch thu gia sản lấy đi, đầu tóc rối bù, trông như hai con gà trụi lông.

 

Lương thị gào khóc.

 

"Cái đồ vô dụng này, chẳng phải con dan díu với Thái tử sao, sao không gọi hắn ta đến cứu Thẩm gia chúng ta?"

 

Bà ta dùng sức kéo tay ta, ta trực tiếp cho bà ta một cái bạt tai.

 

"Ai là Thẩm gia với bà, cút!"

 

Rất nhanh, nhà họ Lương đã phái xe ngựa đến đón Lương thị.

 

Ta đứng ở đầu ngõ, nhìn bà ta dìu Thẩm Bảo Châu lên xe ngựa.

 

"Cứ như vậy sao, ngươi sẽ không báo thù cho ta nữa sao?"

 

Thái tử đứng bên cạnh ta, bất đắc dĩ thở dài.

 

"Lần trước ta tưởng nàng đã nghĩ thông rồi, Thẩm Tri Ý, ta là Thái tử một nước, bọn họ là phụ nữ yếu đuối, ta không thể để lại nhược điểm này cho người khác nắm thóp."

 

Ta gật đầu.

 

"Ta biết rồi."

 

23

 

Sau khi Thái tử rời đi, ta cất d.a.o găm vào người, bám theo xe ngựa nhà họ Lương.

 

Nhà họ Lương không phải người kinh thành, mà là gia đình giàu có ở phủ Nam Thông gần đó, xe ngựa ra khỏi thành, phải đi hai ngày mới đến nơi.

 

Một ngày sau, xe ngựa dừng chân nghỉ ngơi ở huyện Hưng Bình.

 

Loading...