Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 56

Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:49:44
Lượt xem: 7

Chương 56:

"Tôi nói này, ông cứ bình tĩnh đi, quan sát nhiều vào, không phải còn cấp ba nữa sao, từ từ rồi học.”

Hiệu trưởng Tô nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy cũng chưa muộn.”

Giáo sư Tiêu không còn cách nào khác đành phải nói: “Thế này đi, lát nữa rảnh rỗi tôi sẽ qua gặp nó. Yên tâm đi, việc bây giờ ông cần là phải quan sát xem đứa nhỏ còn có năng lực gì không? Sau đó chúng ta sẽ gặp rồi thảo luận một cách chi tiết.”

Cuộc điện thoại này tiêu tốn rất nhiều tiền, nhưng hiệu trưởng Tô lại không cảm thấy tiếc chút nào.

Ông cụ cảm thấy mình đã tìm thấy hướng đi nào đó, điều ông cần làm bây giờ không phải là dạy Giang Bác, anh không cần ông cụ phải dạy, anh chỉ cần ông cụ quan sát mà thôi.

MonkeyDManh

Cuối cùng, việc học tập của Tống Sở và Giang Bác trong ngôi nhà cũ đã được những thành viên còn lại trong nhà họ Tô biết đến.

Từ Mỹ Lệ có một đồng nghiệp trong cơ quan làm việc là hàng xóm của ông bà cụ Tô.

Sau khi nghe tin, Từ Mỹ Lệ vô cùng tức giận.

Thật là bất công!

Không ai dạy cho con trai của bà ta, thế mà cha mẹ chồng lại còn dạy cho con của người khác.

Thiên tài cái nỗi gì? Chẳng phải có chút xíu thông minh thôi sao, chuyện bé cứ xé ra to, đối xử không công bằng với con mình. Có gì mà ghê gớm chứ, lúc trước còn nói Bảo Cương và Bảo Minh nhà mình không thông minh, chờ học sau cũng chưa muộn.

Sau khi tan làm, Từ Mỹ Lệ đã tìm chồng mình để nói chuyện.

Chồng bà ta là Từ Chí Cường nghe xong cũng có chút ghen tị, nhưng làm con cả trong nhà, ông ta sẽ không bao giờ tranh cãi với cha mẹ về vấn đề này.

Con trai nhà họ Tô từ trước đến nay không phải loại cầm thú quay lưng lại với nhau để tranh giành tài sản của cha mẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-56.html.]

“Thôi bỏ đi, hai đứa vừa mới tới nên cha mẹ yêu thương chúng nó nhiều hơn thôi, cứ để qua một thời gian thì đâu lại vào đấy.”

Từ Mỹ Lệ nghe chồng nói vậy thì không đồng ý: “Gia đình mình là ruột thịt cơ mà, chỉ cần nhìn vào thành tích học tập của Bảo Cương và Bảo Minh… tôi chưa bao giờ lo lắng về điều đó.”

Nói về điểm số của con trai minh, Từ Chí Cường lại xấu hổ ho khan. Ông ta thực sự vẫn luôn nghi ngờ trí thông minh của con mình giống mẹ chúng nó, dù sao thì từ trước tới giờ ông ta học hành cũng không quá tệ.

Từ Mỹ Lệ nói: “Dù sao thì tôi không quan tâm, tôi cũng muốn đưa con trai về nhà ông bà cụ để chúng nó cũng được ông nội dạy học.”

Bà ta quay đi, nhanh chóng tìm đồng minh – Phùng San.

----------

Phùng San cũng giống như Tô Chí Quốc, đều làm ở Cục Giao thông vận tải. Có điều, Phùng San phụ trách công tác ở phòng lưu trữ hồ sơ, công việc coi như khá nhàn nhã.

Bởi làm việc trong đơn vị cơ quan tốt, cộng thêm gia cảnh cũng tốt nốt, vì thế so với các cô con dâu trong gia đình, bà ta nhận thức được rằng mình có chút đặc biệt hơn, thường ngày, bà ta vốn dĩ coi phía bên nhà mẹ đẻ Mã Lan không ra gì, đối với Mã Lan chỉ có chống đối, coi thường, về phần chị dâu Từ Mỹ Lệ có chồng là Tô Chí Cường – anh cả, là chủ nhà máy thép nên bà ta vẫn nể tình tôn trọng vài phần.

Đương nhiên, việc nể tình này chỉ là giả vờ trong lúc đôi bên cùng có lợi mà thôi.

Ngay khi bà ta vừa tan sở xong, chị dâu cả Từ Mỹ Lệ đã vội vàng gặp mặt để kể lể chuyện về hai đứa nhóc nhà chú ba, tâm trạng bà ta cũng vì vậy mà đột nhiên trùng xuống.

Hai đứa con của bà ta – Bảo Lượng, Bảo Phương trước giờ đều được cho rằng có đầu óc hơn mấy đứa con nhà anh cả, kỳ thực bà ta cũng muốn cha chồng trông coi đám nhỏ hộ vài hôm, lâu lâu dạy chúng học bài bởi vì ông cụ sớm đã về hưu, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều.

Nhưng cha chồng không ngỏ lời, bà ta nào dám ngỏ ý.

Giờ đây, cha mẹ chồng bằng lòng nuôi dạy hai đứa nhỏ không m.á.u mủ gì như con cháu trong nhà khiến bà ta không khỏi lo toan.

Từ Mỹ Lệ lòng đầy phẫn nộ nói: "Phùng San, chúng ta không thể im lặng thế mãi được. Sau này, con nhỏ Mã Lan kia nhất định sẽ trèo đầu cưỡi cổ chúng ta cho xem.”

Loading...