Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 344

Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:55:23
Lượt xem: 1

Chương 344:

Các chuyên gia cho rằng đó là vũ khí mới của nước ngoài nên họ nhanh chóng phân tích dữ liệu, đưa ra kết luận rằng loại vũ khí này có sức sát thương rất lớn, ít nhất có thể phá vỡ được giáp của xe tăng.

Sau khi kết luận được đưa ra, công xưởng quân sự đã nhanh chóng cho một số đơn vị sản xuất thử nghiệm.

Bởi vì nó là một loại vũ khí mới cải tiến nên công cụ máy móc đều phải được điều chỉnh, việc này đã làm chậm trễ tiến độ một thời gian.

Nhưng kết quả cho ra của cuộc thí nghiệm này đã khiến cho các cán bộ của công xưởng quân sự bị sốc, nhanh chóng mời các lãnh đạo quân sự đến.

Các lãnh đạo quân sự của thủ đô cũng biết sự tồn tại của loại vũ khí này, nên khi biết được kết quả của cuộc thử nghiệm, họ cảm thấy đây như là một báu vật và vô cùng tự hào. “Sao lại có một loại vũ khí mạnh như thế này được chứ? Nó còn được sản xuất từ trong nước của chúng ta.”

“Sản xuất trong nước ta? Đó không phải là công nghệ mới nhất sao? Công xưởng quân sự của chúng ta không thể thực hiện cái này.”

“Đây không phải từ công xưởng quân sự ông quản lý.” Lãnh đạo nói.

“Hình như cũng không phải của công xưởng chi nhánh...” Xưởng trưởng xưởng quân sự nói.

Nhà lãnh đạo quân sự nói: “Cái này được gửi từ tỉnh thành phía dưới, họ đã làm ra nó.”

Tin tức này khiến Xưởng trưởng của công xưởng vũ khí quân sự kinh ngạc: “Bọn họ có thể cải tiến vũ khí sao?”

Việc nghiên cứu và phát triển vũ khí này đòi hỏi một bãi thử nghiệm đặc biệt, các viện nghiên cứu nói chung sẽ không làm được, và nếu không có sự hỗ trợ kỹ thuật của các công xưởng quân sự, việc chế tạo ra vũ khí lại càng không thể.

Tuy nhiên, lãnh đạo không tiết lộ thêm nữa, những gì ông ấy biết cũng không quá rõ ràng và điều này nên được giữ bí mật.

“Mau lệnh cho các công xưởng gia công và sản xuất cái này đi, lần này chúng ta hãy sử dụng vũ khí mới này để đo lường sức mạnh của quân địch thế nào.”

Thế là các quân xưởng đều vội vàng hoàn thành trước cuối năm.

MonkeyDManh

Lúc này tại huyện Bình An, tống sở và mọi người đang vây quanh cô giáo Thái nghe đọc báo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-344.html.]

Tống Sở nói: "Cô giáo Thái, tương lai chúng ta nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, làm cho đất nước ngày càng giàu có!"

Cô giáo Thái vui mừng nói: "Các em đừng quá lo lắng, quân đội của chúng ta rất dũng cảm, cô tin không bao lâu nữa thôi đất nước sẽ hoàn toàn hòa bình rồi."

Nghe thấy vậy, Giang Bác âm thầm từ bỏ ý định thiết kế thêm một số vũ khí, dù sao với tốc độ sản xuất này thì anh có chế tạo ra cũng không thể nào dùng được nữa.

Tại biên giới.

Vũ khí mới như thúc đẩy thêm sự tự tin cho những người lính trên tiền tuyến, họ vốn là những người lính biên cương dũng cảm và không sợ hãi, nhưng bây giờ đã có hậu thuẫn mạnh mẽ từ đất nước, trận chiến này càng phải được kết thúc một cách đẹp đẽ.

Trước năm mới cuối cùng báo cũng đưa tin về sự giải hòa của hai nước, biên giới lần nữa trở về sự bình yên.

Cô giáo Thái cầm tờ báo đọc cho mọi người trong lớp nghe.

Số báo lần này còn đưa tin về vũ khí mới, đưa ra đặc tả cận cảnh sự uy vũ của nó.

Cô giáo Thái không biết rằng đây là vũ khí do Giang Bác cải tiến.

Đôi mắt bà ấy đỏ hoe: "Các em xem, đất nước ta độc lập phát triển, đã có vũ khí riêng thuộc về mình rồi. Đây là sức mạnh của đất nước cũng là sức mạnh của tri thức, các em hãy cố gắng học tập như vậy mới lập được công lớn trong tương lai."

Các học sinh đang nghe không khỏi tràn đầy nhiệt huyết, tự hào về các đồng chính anh hùng lẫn đất nước.

Tống Sở càng vui mừng hơn tất cả những người khác, cùng mọi người vỗ tay tán thưởng, sau đó ôm Giang Bác ngồi bên cạnh: "Anh thật là tuyệt vời."

Giang Bác đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng nghĩ, đây vẫn chưa phải là một điều rất tuyệt vời, anh vẫn có thể làm tốt hơn như thế...

Mã Lan và Tô Chí Phong cũng đọc tin tức trên báo, biết con trai mình cũng có công lớn trong cuộc chiến này, họ cảm thấy vô cùng vinh dự.

Loading...