Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 134

Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:19:49
Lượt xem: 7

Thư ký Lý tò mò nói: "Vậy cậu có suy nghĩ gì?"

Giang Bác nhìn ông ta, ánh mắt có chút một lời khó nói hết. Anh không biết dùng từ gì để miêu tả những thứ sắt vụn đồng nát sắt kia, thậm chí cảm thấy tự mình phải ra tay cải tiến mấy thứ này, không nhịn được có chút ghét bỏ.

"Tôi sẽ vẽ, các người tìm người ra tay." Anh nhất quyết sẽ không động vào.

Thư ký Lý kinh ngạc, đứa nhỏ này đúng là định làm thật.

Lúc rời khỏi công ty vận tải, không cần Thư ký Lý đưa về, Giang Bác và hiệu trưởng Tô tự mình về nhà.

Từ lúc nãy đến bây giờ, hiệu trưởng Tô vẫn chưa có cơ hội nói mấy câu.

Lúc này chỉ còn lại hai ông cháu, hiệu trưởng Tô mới sờ lên mái tóc hoa râm của mình, dùng giọng điệu thương lượng nói với Giang Bác: "Tiểu Bác, sau này chúng ta không thể như vậy, trong lòng chúng ta muốn cống hiến cho đất nước, đất nước cho chúng ta cái gì, chúng ta có thể nhận, đất nước không cho, chúng ta cũng không nên đòi hỏi."

Giang Bác nói: "Vì sao?"

"Chúng ta phải cống hiến cho đất nước"

Giang Bác hỏi: "Lý do là gì ạ?"

Hiệu trưởng Tô cảm thấy có quá nhiều lý do: "Dù sao chúng ta là người dân Trung Hoa, đất nước lớn mạnh thì chúng ta mới có thể sống một cuộc sống tốt, tất cả phải lấy ích lợi của đất nước làm trọng tâm."

"Không có thù lao thì sẽ không có những ngày tốt lành."

“...”

Hiệu trưởng Tô cảm thấy nghẹn lại, dường như nói không thể giảng đạo lý cho đứa trẻ này, ông cụ chỉ có thể thỏa hiệp nói: "Vậy coi như nhận, cũng không nên trực tiếp đòi hỏi như thế, hãy uyển chuyển một chút. Trung Hoa chúng ta là lễ nghi chi bang, mở miệng đòi hỏi nhiều thật không có ý tứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-134.html.]

Giang Bác nghiêm túc nói: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."

“...” Hiệu trưởng Tô đỏ mặt, cảm thấy mình đang bị đứa nhỏ dạy dỗ.

Thật sự, cuối cùng không hiểu là ai đang giảng đạo lý cho ai, dù sao cả đời ông cụ cũng giáo dục con người, vậy mà ngay cả một đứa nhỏ cũng không dạy được, thật sự là càng sống càng thụt lùi.

Hiệu trưởng Tô đột nhiên hơi nhớ mấy đứa nhỏ không quá thông minh nhưng lại thích đọc sách khác, đặc biệt là áo bông nhỏ Sở Sở của thằng Ba nhà ông cụ.

Khu ký túc xá công nhân viên chức ở trường trung học bên này, mấy đứa nhỏ còn đang líu ríu thảo luận chuyện viết sách.

Tống Sở rất nghiêm túc với chuyện này, cô cầm bút chì và quyển sách nhỏ để ghi chép.

Còn mấy đứa nhỏ lại đề ra rất nhiều ý kiến, Tô Bảo Cương vừa nói muốn viết truyện Tôn Ngộ Không đại chiến với Trư Bát Giới, Tô Bảo Phương lại nói muốn viết truyện cô tiên nhỏ, Tô Bảo Lượng đề nghị viết truyện có ý nghĩa giáo dục, Tô Bảo Minh nói mẹ không cho đọc truyện ngắn, chỉ cho học tập, tốt nhất là viết một cuốn sách mà mẹ cho đọc.

Mặc dù những ý kiến này rất lộn xộn, nhưng Tống Sở đều ghi chép lại, trong đầu cũng phân tích ra một ý tưởng.

MonkeyDManh

Cô cảm thấy anh hai và Tiểu Minh nói cũng có lý, bây giờ bọn trẻ cũng rất ít truyện tranh, khả năng nhà xuất bản cũng không thích bọn trẻ đọc loại sách này, vì thế vẫn nên có ý nghĩa giáo dục. Nhưng ý kiến của anh cả và Tiểu Phương cũng không tệ, con gái sẽ thích đọc truyện cô tiên nhỏ, con trai thì thích đọc truyện đánh nhau.

Tống Sở chuẩn bị viết tiểu thuyết dung hợp ý kiến của mọi người.

Cô còn chuẩn bị viết tất cả những ý tưởng của mấy đứa nhỏ vào.

Nhân vật chính của câu chuyện thì lấy anh em họ của cô làm nhân vật chính, tên cuốn sách gọi là hành trình kỳ diệu của học sinh tiểu học.

Lấy đám Tô Bảo Cương làm nguyên mẫu để viết về mấy học sinh tiểu học, trốn học, chui qua lỗ chó ở trong trường, lại vô tình tiến vào một thế giới kỳ lạ.

Trong thế giới này, sẽ có hoa cắn người, con kiến lớn hơn rất nhiều so với người. Mấy đứa nhỏ trong thế giới này bị dọa đến chạy trốn khắp xung quanh, sau đó một vị trí giả thiên tài nhỏ xuất hiện, nói cho họ rằng chỉ có vượt qua cửa ải mới có thể rời khỏi cái thế giới nguy hiểm này và trở lại thế giới hiện thực.

Loading...