Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nha hoàn thông phòng của Thế tử - Chương 5 + 6

Cập nhật lúc: 2024-05-28 22:46:48
Lượt xem: 2,911

Chương 05: Cạn tình

Một đám người hùng hục xông vào quán trọ, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Thế tử đâu.

Tên quan binh dẫn đầu tức giận túm lấy cổ áo Tô lão gia: "Người đâu?"

Lúc này ta và Thế tử đang ngồi ở tầng hai đối diện, cửa sổ phòng trà nhìn thẳng ra quán trọ Phượng Lai.

Nhìn thấy Tô lão gia cúi đầu khom lưng liên tục xin lỗi, cuối cùng phải bỏ ra một đống bạc lớn mới thoát thân được.

Ta thầm nghĩ thật là hả giận.

Lúc ra ngoài, ta đã dặn Thế tử ở lại quán trà đợi ta, cũng là để phòng ngừa bất trắc.

Nào ngờ được rằng, trên đường quay về lại có người theo dõi, ta giả vờ không biết, vừa bước vào quán trọ, liền lén lút chui vào bếp, đi cửa sau rời khỏi, đến nơi hẹn với Thế tử.

Nếu không cẩn thận như vậy, lúc này chúng ta đã bị bắt vào tù rồi.

Vở kịch bên dưới kết thúc, Thế tử vẫn còn đang ngơ ngác nhìn.

Chắc hẳn rất khó chấp nhận sự thật mình bị chính cậu ruột bán đứng.

Từ đầu đến cuối huynh ấy đều không nói lời nào, nhưng giống như trong nháy mắt, đột nhiên trưởng thành hơn.

Cầu cứu ngoại gia không thành, chúng ta chỉ có thể quay về.

Dưới quán trà có một chiếc xe ngựa ta đã thuê từ trước.

Thế tử rất ngạc nhiên: "Không phải muội nói chúng ta không còn tiền sao?"

Biết ta đã cầm cây trâm đi, huynh ấy hơi buồn bã: "Đó là lễ vật ta tặng muội cho lễ cập kê mà."

Nhưng nếu không phải vì vào thành liền cầm cây trâm đổi lấy tiền, làm sao chúng ta có thể ở được quán trọ, vào được quán trà, lại càng không thể thoát nạn?

Hiện giờ quan phủ đã ra tay, nếu không mau chóng rời khỏi đây, đợi đến khi thành đóng cửa, chúng ta sẽ trở thành rùa trong rọ.

Cái gì cũng không quan trọng bằng việc được sống.

"Muội không tiếc sao? Sau này, có thể ta sẽ không thể tặng cho muội món quà nào đắt tiền như vậy nữa."

Xe ngựa lắc lư khởi hành, giọng nói Thế tử nhẹ bẫng, đầy vẻ mơ hồ về tương lai.

"Không sao, dù sao ta cũng đã ghi nợ rồi, huynh nợ ta, nhất định phải nghĩ cách trả lại cho ta."

Ta tin huynh ấy có thể làm được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nha-hoan-thong-phong-cua-the-tu/chuong-5-6.html.]

Thế tử nhà chúng ta, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, giống như vầng trăng trên trời, tuy rằng bị mây đen che khuất trong chốc lát, nhưng nhất định sẽ có ngày mây tan nắng lên.

 

Chương 06: Trách nhiệm

Nương nhìn thấy Thế tử, cả người đứng hình: "Sao con lại đưa cậu ấy quay về?"

Ta kể lại chuyện, khiến bà tức đến mức vỗ đùi: "Cái thứ súc sinh, cháu ngoại mà cũng nỡ bán đứng, chẳng lẽ thiếu tiền sao?"

Anan

Ta biết sao được?

Thế tử lại lên tiếng: "Có lẽ là sợ bị liên lụy."

Huynh ấy hiểu chuyện hơn chúng ta, ghép những gì trông thấy dọc đường, đã hiểu được nguyên nhân tai họa ập đến với gia đình.

Chẳng qua là cuộc chiến tranh giành quyền lực, Hầu gia ủng hộ Tứ hoàng tử thất thế, ông ấy thân là thuộc hạ bị xem như cánh chim cần phải bẻ gãy.

May mắn thay, Tứ hoàng tử không đến mức thất bại thảm hại, tuy không thể bảo toàn cho Hầu phủ, nhưng vẫn cố gắng giữ lại tính mạng cho Hầu gia.

"Vậy ra Tứ hoàng tử này cũng được đấy chứ."

Giờ khắc quan trọng như vậy mà không vứt bỏ người khác để bảo vệ bản thân.

"Không liên quan đến chuyện tốt hay xấu, mà là Hầu phủ vẫn còn giá trị, hắn ta không nỡ vứt bỏ."

Gia gia của Thế tử, từng làm quan Thái phó, hơn nửa quan lại trong triều, đều từng được lão Hầu gia dạy dỗ. Nếu Tứ hoàng tử lúc này vứt bỏ Hầu phủ, trên triều đình, còn ai muốn trung thành, ủng hộ hắn ta nữa?

"Nhưng nếu hắn ta thất bại, Hầu phủ cũng không thể nào ngóc đầu lên nổi."

Ánh nến lung lay, khuôn mặt Thế tử ẩn hiện lúc sáng lúc tối, giọng nói cũng trở nên mờ nhạt: "Cho nên A Mạn, nếu Hầu phủ không còn, ta không thể cưới muội, muội sẽ chịu thiệt thòi. Muội muốn giữ ta lại hay không, muội hãy suy nghĩ cho kỹ."

Nương nghe vậy, liền kéo ta sang một bên: "Đứa trẻ này, ăn cả gia tài, nó từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhung lụa, chúng ta không nuôi nổi đâu, con đừng có mà dại dột."

Thế tử chắc chắn đã nghe thấy, nhưng sắc mặt huynh ấy vẫn bình thản, không hề nhíu mày.

Kể từ chuyến đi Túc Châu, huynh ấy lúc nào cũng như vậy.

Dường như ai muốn từ bỏ huynh ấy, ai muốn phản bội huynh ấy, đều là chuyện đương nhiên.

Bản thân huynh ấy, cũng luôn sẵn sàng từ bỏ thế giới này.

Đứa trẻ mười tuổi, dường như đã nhìn thấu sự đời lạnh lẽo, vương vất một màu u ám.

Ta không kìm được lòng thương cảm, liếc nhìn nương: "Nương, người nói cái gì vậy, con sẽ chăm sóc cho Thế tử, con có cách nuôi huynh ấy."

Loading...