Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nha Hoàn Chỉ Muốn Ôm Tiền Bỏ Trốn Của Đại Thiếu Gia - Chương 9:

Cập nhật lúc: 2024-06-19 23:59:17
Lượt xem: 2,333

17

Hôm nay là mùng tám tháng năm, ta không hỏi chuyện hôn sự của Dương Chi Cẩn, nhưng Đoàn nhũ mẫu lại nhịn không được hỏi.

"Hủy bỏ rồi."

Lúc ăn cơm, Dương Chi Cẩn thản nhiên nói.

Ta và Đoàn nhũ mẫu đều nhìn chàng, ta hỏi: "Lưu tiểu thư bị Trưởng công chúa bắt làm con tin uy h.i.ế.p chàng, nàng ấy thế nào rồi? Còn khỏe không?"

"Người nàng quan tâm hơi bị nhiều đấy." Dương Chi Cẩn bất mãn, "Ngay cả nàng ấy mà nàng cũng quan tâm sao?"

"Nàng ấy là người vô tội, ta quan tâm một chút, rất bình thường mà."

"Chỉ có nàng là người vô tội." Dương Chi Cẩn gõ đầu ta, "Triều đại thay đổi, tất cả những người tham gia vào, đều không vô tội."

Sau này ta mới biết được, ngày ta gặp Lưu tiểu thư, nữ tử có khí chất cao quý bên cạnh nàng ấy, chính là Trưởng công chúa.

Quan hệ của nàng ấy và Trưởng công chúa rất tốt, nghe nói là từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.

Dương Chi Cẩn không nói rõ, nhưng Đoàn nhũ mẫu đã hỏi thăm được, nói là nguyên nhân Lưu tiểu thư đồng ý gả cho Dương Chi Cẩn, không phải là vì thích Dương Chi Cẩn, mà là vì Trưởng công chúa.

Trưởng công chúa bức cung không phải là ý định nhất thời, mà nàng ta đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi, thậm chí chuyện Tiên đế lâm bệnh, nàng ta cũng nhúng tay vào.

Ta rất bội phục Trưởng công chúa, một nữ tử, trong thế giới này có thể làm được đến mức này, có được sự ủng hộ của rất nhiều triều thần, nàng ta rất ưu tú.

Còn những chuyện khác, chỉ có thể nói là thành vương bại khấu, hoặc là vận may, hoặc là số mệnh?

"Vậy Lưu tiểu thư thì sao?"

"Ch/3t rồi." Dương Chi Cẩn thản nhiên nói, "Sau khi Trưởng công chúa ch/3t, nàng ấy ôm t.h.i t.h.ể nàng ta tự sát."

Ta càng thêm kinh ngạc.

"Tú Hòa," Dương Chi Cẩn đưa tay về phía ta, "Vết thương của ta rất đau."

"Đau như thế nào?" Ta vội vàng tiến lên xem vết thương của chàng, chàng miêu tả một đống là đau như thế nào, kết luận là muốn ta thổi thổi cho chàng.

Ta: "..."

Cuối cùng vẫn là không lay chuyển được chàng, đành thổi thổi cho chàng.

Đúng là trẻ con.

18

Dương Chi Cẩn lại không về nhà.

Chàng cứ ở lại nhà ta, dù chỉ ở trong phòng khách, thậm chí ngay cả buổi chầu cũng không đi.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Mỗi ngày xử lý xong công việc triều chính buổi sáng, buổi trưa thì ở bên cạnh Tiểu Mạch, sau khi con bé ngủ dậy thì lại cứ bám lấy ta và con bé, nói rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nha-hoan-chi-muon-om-tien-bo-tron-cua-dai-thieu-gia/chuong-9.html.]

Ta bảo chàng về nhà, chàng không chịu, nói là không nỡ xa Tiểu Mạch.

"Ta hai mươi mốt tuổi rồi, chỉ có một đứa con gái này," Chàng liếc nhìn ta, "Nàng không hiểu được đâu, tâm trạng của người già rồi mới có con."

Ta nhịn không được, cười chàng một trận.

Chàng cũng không hề ngại ngùng, quang minh chính đại vây quanh ta.

"Nàng có muốn mở một tiệm thuốc không?"

Dương Chi Cẩn đang giúp ta phân loại dược liệu, ta chuẩn bị làm một ít hương xua muỗi và thuốc giải nhiệt, dù sao chàng cũng luôn ở trong tầm mắt của ta, ta liền phân phó cho chàng làm việc.

"Hành nghề y không phải cần phải có bằng cấp sao?" Ta hỏi chàng.

"Nàng muốn làm gì thì làm, những chuyện khác cứ giao hết cho ta." Chàng thản nhiên nói.

Ta vui mừng khôn xiết, ta muốn mở một tiệm thuốc, chỉ là chi phí quá cao, ta vẫn luôn không nghĩ đến chuyện làm thế nào để thực hiện.

"Quả nhiên, có chỗ dựa vững chắc thì khác biệt hẳn."

"Bây giờ mới biết sao?" Chàng chăm chú nhìn ta, "Nàng có muốn suy nghĩ kỹ càng một chút hay không, dựa vào ta, dựa vào chỗ dựa vững chắc này?"

Ta trừng mắt nhìn chàng.

"Phu nhân qua một thời gian nữa nhất định sẽ tìm cho chàng một mối hôn sự khác, chàng cứ dây dưa với ta như vậy là sao? Coi ta như ngoại thất mà nuôi hả?"

Động tác của Dương Chi Cẩn khựng lại, lẩm bẩm:

"Không có ai có thể xen vào chuyện hôn sự của ta, ngoại trừ nàng."

"Cái gì?" Ta hỏi chàng.

"Rõ ràng là nàng ghét ta, chê bai ta, không muốn gả cho ta, đừng có đổ lỗi cho người khác." Chàng vậy mà còn bày ra vẻ mặt uất ức.

Ta đè tay đang phân loại dược liệu của chàng lại: "Khoan đã, nói cho rõ ràng, ta đổ lỗi cho ai?"

"Khoan đã," Chàng nắm ngược tay ta, "Nói như vậy, là nàng đồng ý gả cho ta rồi?"

Ta ngẩn người.

"Ta muốn cưới nàng, kiệu tám người khiêng, minh thư chính thú, ngoại trừ nàng, ta sẽ không cưới ai khác." Chàng nhìn nhìn căn nhà, "Nếu nàng cảm thấy ở đây thoải mái, lại không muốn thành thân với ta, cũng không sao, ta sẽ ở đây với nàng, coi như ta ở rể.”

"Còn nữa, xin lỗi." Chàng thở dài một tiếng, "Đêm đó là ta quá lỗ mãng, nàng hận ta, ta có thể hiểu được."

Ta muốn nói, ta không hề hận chàng.

Nhưng ta càng bị những lời chàng nói lúc trước làm cho chấn động hơn.

"Đồng ý!" Đoàn nhũ mẫu ôm Tiểu Mạch từ trong phòng chạy ra, nói nhanh hơn cả ta, "Tú Hòa đồng ý!"

Không biết là do giọng Đoàn nhũ mẫu quá lớn, hay là trùng hợp, Tiểu Mạch cũng "A" lên một tiếng phụ họa, sau đó cười khanh khách.

"Nữ nhi cũng đồng ý, thiểu số phục tùng đa số." Dương Chi Cẩn nhìn ta, ánh mắt sáng quắc, "Tú Hòa, cho ta một cơ hội để bù đắp cho nàng."

Loading...