Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-13 20:25:46
Lượt xem: 1,130

Nguy rồi. Dưới phản xạ có điều kiện, anh co cẳng bỏ chạy, sau khi chạy được năm mét không biết nghĩ tới cái gì, dừng lại quay đầu nhìn thấy tôi bị quản lý đô thị bắt được.

 

Tôi mở đôi mắt đen to tròn của mình ra lặng lẽ nhìn anh, anh quay lại với vẻ chán nản.

 

Tôi bị ban quản lý đô thị mắng đến ngoan ngoãn còn len lén cười thầm.

 

Tống Nam Chiếu đứng ở bên cạnh liếc tôi.

 

Theo anh nói, đây là lần đầu tiên anh bị bắt, khi còn học cấp 3 anh còn có biệt danh là “Gió lốc” vì chạy rất nhanh.

 

Tôi cắt ngang lời anh.

 

Anh giả vờ đến bóp cổ tôi, mắng tôi là cái đồ ngốc không có lương tâm.

 

Chỉ khi anh gọi tôi là đồ ngốc thì tôi sẽ không tức giận, bởi vì tôi biết rằng mặc dù anh gọi tôi là đồ ngốc nhưng anh không bao giờ coi tôi là đồ ngốc.

 

Ở bên anh là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất.

 

Có lúc tôi nhìn anh, thậm chí còn thầm nghĩ, nếu người sống cạnh nhà mình là anh, thì có lẽ tôi sẽ càng vui hơn.

 

Như vậy, tôi cũng sẽ không vì sự áy náy của Tạ Diệp mà cảm thấy buồn.

 

Suy nghĩ này khiến tôi cảm thấy có lỗi với Tạ Diệp.

 

Sau đó tôi không nghĩ đến chuyện đó nữa.

 

Hôm đó, tôi bị đội quản lý đô thị dạy dỗ suốt hai tiếng, khi ra về thì đã muộn.

 

Tống Nam Chiếu không yên tâm, đưa tôi về ký túc xá, tôi đi chậm rãi, anh liền đứng bên cạnh tôi nghiêng người đi, vừa đi theo bước chân của tôi vừa nhìn tôi, miệng còn lải nhải: “Cậu vẽ không tệ. Trước đây cậu đã từng học vẽ sao? Thỉnh thoảng hãy đến phòng vẽ của tôi để tớ xem tài năng của cậu.”

 

“Còn nữa, có phải cậu nợ tôi một ân tình hay không? Lần sau mời tôi ăn cơm đấy.”

 

“Tôi nói cho cậu biết trước, tôi sẽ không ăn ở những nhà hàng giá bình quân đầu người dưới 50. Lần trước mời tôi ăn bánh bao, lại là món chay, keo kiệt c.h.ế.t đi được.”

 

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

 …

 

Bla bla.

 

Phiền c.h.ế.t được, tôi bực mình đến nỗi từ từ bịt tai lại. Anh vô cùng tức giận lại mắng tôi là đồ ngốc vô tâm.

 

Ngừng một lúc, anh lại nói tôi không phải là một kẻ ngốc mà là một con cáo nhỏ đen tối, cực kỳ xảo quyệt.

 

Tôi không thèm để ý đến anh.

 

Nhưng mỗi một bước đi trở về, tôi đều có thể ngửi thấy mùi cây long nhãn trong không khí, tươi mát dễ chịu, làm cho tâm tình người ta sung sướng, nên cười đến ánh mắt đều cong cả lên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nguyen-nguyen-ngoc-nghech/8.html.]

Đây có lẽ chính là điều kỳ diệu mà bạn bè mang lại.

 

9.

 

Tôi nhìn thấy Tạ Diệp ở tầng dưới ký túc xá.

 

Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã choáng váng vì không thể nhớ được lần cuối cùng tôi gặp anh ấy là khi nào.

 

Hình như ở ngoài lớp học, anh ấy đến đón Diệp Dao cùng nhau đi ăn cơm.

 

Ánh mắt anh ấy lướt qua tôi một cách thờ ơ, như thể anh ấy không nhìn thấy tôi.

 

Tôi biết những lời tôi nói đã làm tổn thương trái tim anh ấy.

 

Từ nhỏ tới lớn, tôi luôn coi Tạ Diệp là người hùng của mình tôi đã dựa dẫm vào anh ấy như thế.

 

Nhưng có một ngày, tôi nói với anh ấy rằng tôi không muốn anh ấy nữa.

 

Hôm nay hình như Tạ Diệp đang đợi tôi, có lẽ Diệp Dao đã nói với anh ấy rằng tôi vẫn chưa về ký túc xá.

 

Tạ Diệp quét ánh mắt từ tôi sang Tống Nam Chiếu bên cạnh, không có biểu tình gì, sau đó cúi đầu mở điện thoại xem giờ.

 

Anh ấy ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn tôi: “Tô Nguyễn Nguyễn, bây giờ là chín giờ mười, em đang ở bên ngoài cùng với một nam sinh mới gặp cách đây không lâu, lại về muộn như vậy.”

 

Tôi biết rất rõ về Tạ Diệp. Giọng điệu và biểu cảm của anh ấy càng bình tĩnh thì đại diện lúc này anh ấy càng tức giận.

 

Tôi biết Tạ Diệp đang lo lắng cho mình nên ngoan ngoãn nhận lỗi: “Xin lỗi.”

 

Tống Nam Chiếu đứng trước mặt tôi, anh biết Tạ Diệp, cũng đúng, mọi người trong trường A không ai là không biết Tạ Diệp, anh lịch sự thay tôi giải thích: “Tôi đưa Nguyễn Nguyễn đi vẽ, làm chậm trễ thời gian, anh yên tâm, cô ấy rất an toàn, không có gặp nguy hiểm gì hết.”

 

Lúc này Tạ Diệp mới nhìn vào mặt Tống Nam Chiếu, hai mắt anh ấy nheo lại, ngay sau đó, anh ấy đã đ.ấ.m thẳng vào mặt Tống Nam Chiếu.

 

“Mày đưa cô ấy đi vẽ loại tranh gì?”

 

Bọn họ đánh nhau, tay chân tôi luống cuống đứng ở một bên, tôi căng thẳng liền không thể phát ra âm thanh, cơ thể hành động chậm chạp, cuối cùng khi Tống Nam Chiếu phản kích muốn vung nắm đ.ấ.m lên mặt Tạ Diệp, nghiêng đầu thấy được tôi cứng ngắc sợ hãi.

 

Nắm đ.ấ.m vừa kịp dừng lại ở trên mặt Tạ Diệp.

 

Tống Nam Chiếu nghiến răng nghiến lợi, sau đó thu tay lại nói: “Tôi không đánh nhau với anh.”

 

Tống Nam Chiếu quay đầu nhìn tôi, mũi xanh, mắt sưng, khóe miệng nhếch lên cười với tôi: “Nguyễn Nguyễn, đừng sợ, chúng tôi đang đùa với nhau thôi.”

 

Tôi khóc rồi bật cười. Anh chưa bao giờ xem tôi như một kẻ ngốc, mà lúc này lại dỗ tôi như kẻ ngốc.

 

Ngay lúc này, Tạ Diệp lại đ.ấ.m anh một đấm.

 

Tôi lao tới ôm lấy cánh tay Tạ Diệp, lần đầu tiên tôi nói gấp gáp: “Tạ Diệp, em chỉ vẽ tranh thôi, cậu ấy không cho em làm người mẫu.”

Loading...