Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-13 20:25:21
Lượt xem: 932

Tôi có thể học cách tự lập, học cách trưởng thành.

 

Tạ Diệp từng nói với tôi rằng trường đại học là một nơi tốt nên nhất định sẽ rất tốt.

 

Chỉ cần là tôi dần dần quen với nó.

 

7.

 

Tôi bắt đầu thích trốn học.

 

Tôi thích khu vườn của trường. Có những bông hoa dâu tằm xinh đẹp, những bông hồng đủ màu sắc. Chúng nở trong rất hiu quạnh, không ai hưởng thức chúng. Tôi sẽ thường xuyên đến ngắm chúng.

 

Tôi ngồi trên ghế đá trò chuyện với hoa hồng cho đến khi Tạ Diệp tìm thấy tôi.

 

Không biết tại sao trông sắc mặt anh ấy rất khó coi, mím chặt môi, lạnh lùng hỏi tôi: “Sao em lại trốn học?”

 

Tôi cúi đầu thấp giọng nói: “Em quên mất thời gian.”

 

Giọng điệu của Tạ Diệp rất không tốt, dường như đang đối phó với một đứa trẻ rất vô lý, giọng điệu mệt mỏi và nhẫn nhịn:  “Nguyễn Nguyễn, em là người muốn vào đại học, em là người nói với mọi người rằng em muốn học cách trưởng thành tự lập, vậy em có thể ngừng chạy lung tung làm người khác lo lắng được không?”

 

“Nếu như Diệp Dao không gửi cho anh tin nhắn WeChat nói em không đến lớp, một mình chạy ra ngoài gặp nguy hiểm thì sao? Em muốn anh tiếp tục gánh vác à?”

 

Tôi thực sự sẽ không chạy loạn, tôi biết nơi nào mình có thể đi nơi nào không thể đi.

 

Tôi chỉ không muốn ở trong lớp học, nơi tôi không thể hòa nhập.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn Tạ Diệp đang đứng trước mặt, anh ấy rất cao, ánh sáng ngược sáng, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ấy, thay vào đó, tánh nắng xuyên qua những giọt nước mắt của tôi.

 

Tôi hỏi nhỏ: “Em làm phiền anh à?”

 

Tạ Diệp không ngờ tôi lại hỏi câu này nên dừng lại một lúc, sau đó mới trả lời với giọng điệu thờ ơ: “Em đang nói cái gì vậy?”

 

Cuối cùng anh ấy nói: “Nguyễn Nguyễn, anh mệt mỏi lắm rồi, em có thể đừng tạo thêm gánh nặng cho người khác nữa được không?”

 

Tôi là gánh nặng và trách nhiệm của Tạ Diệp.

 

Anh ấy đã chăm sóc tôi nhiều năm như vậy, chắc hẳn bây giờ anh ấy cũng cảm thấy mệt mỏi.

 

Tôi ngẩng đầu lên, dù bị nắng chiếu vào mắt nhưng tôi vẫn cố chấp mở to mắt nhìn anh ấy nói: “Tạ Diệp, từ nhỏ tới lớn anh chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của em, em muốn nhờ anh một việc.”

 

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

Một giọt nước mắt lớn từ khóe mắt rơi xuống, chạm vào mu bàn tay Tạ Diệp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nguyen-nguyen-ngoc-nghech/6.html.]

 

Tôi kìm giọng nói nghẹn ngào của mình lại, trong vẻ mặt có phần trống rỗng của Tạ Diệp, tôi tiếp tục nói: “Xin đừng can thiệp vào việc của em nữa được không? Em không phải trách nhiệm cũng không phải gánh nặng của anh. Chỉ vì anh cảm thấy tội lỗi mà chịu trách nhiệm với em, sau đó lại ghét bỏ em phiền phức.”

 

Tạ Diệp có lẽ không ngờ rằng tôi sẽ nói ra những lời này, sắc mặt anh ấy dần dần tái nhợt, cuối cùng anh ấy mím môi, vô cảm nhìn tôi.

 

Tôi không tránh ánh mắt của anh ấy.

 

Lần đầu tiên tôi biết Tạ Diệp có lẽ nghĩ tôi là rắc rối là vào ngày tôi nhận được thông báo nhập học của Đại học A.

 

Hôm đó tôi cầm giấy báo trúng tuyển và vui vẻ muốn đưa cho Tạ Diệp xem.

 

Khi bước đến trước cửa nhà họ Tạ, tôi nghe thấy Tạ Diệp đang tranh ấy cãi với chú Tạ, giọng nói kìm nén thiếu kiên nhẫn, liền hỏi: “Tại sao nhiều trường như vậy lại chọn cho cô ấy vào trường đại học A?  Con đã chăm sóc cô ấy mười mấy năm rồi như vậy còn chưa đủ sao? Con còn phải chịu trách nhiệm cuộc đời cô ấy đến khi nào nữa? Cho dù con có phải chịu trách nhiệm cô ấy đến hết cuộc đời,  có thể cho con thở chút được không?”

 

Giọng điệu của chú Tạ khá nghiêm túc: “Tạ Diệp, là lỗi của con khiến Nguyễn Nguyễn trở nên như vậy, con phải có trách nhiệm với con bé, con phải gánh chịu mạng sống của con bé. Cho dù có một ngày Nguyễn Nguyễn nói muốn cưới con thì con cũng phải ngoan ngoãn lấy con bé.”

 

Tạ Diệp bực bội ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải ánh mắt của tôi, tôi ngơ ngác đứng ở cửa.

 

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm đó trên khuôn mặt Tạ Diệp.

 

Anh ấy cáu kỉnh,  thiếu kiên nhẫn, mang theo sự thù địch bị kìm nén.

 

Tuy nhiên, khi anh ấy nhìn thấy tôi, tất cả những cảm xúc này đều bị kiềm chế từng chút một, cho đến khi khuôn mặt anh ấy trở nên vô cảm.

 

Trước mặt tôi, anh ấy biến thành Tạ Diệp quen thuộc, người luôn kiên nhẫn đáp ứng những yêu cầu của tôi.

 

Tôi cầm giấy thông báo từng bước quay về.

 

Sau đó, anh ấy xuất hiện trước mặt tôi với vẻ mặt bình thường, không bao giờ nhắc đến chuyện này. Anh ấy cho rằng tôi không hiểu.

 

Giải thích với kẻ ngốc là điều không cần thiết, huống chi, nó vốn dĩ chính là suy nghĩ thật sự của anh ấy.

 

Tôi chợt nhớ ra rằng hồi tôi 10 tuổi, tôi say mê “Tây Du Ký” một thời gian. Tôi đã bắt chước Đường Tăng dùng giấy làm một chiếc “vòng kim cô” tặng cho Tạ Diệp.

 

Tôi ôm gấu bông, ngoan ngoãn nhìn anh ấy, vui vẻ nói: “Anh ấy Tạ Diệp, anh là Tôn Ngộ Không của em.”

 

Mỗi khi bọn trẻ vừa vây quanh tôi vỗ tay vừa hát lớn: “Tô Nguyễn Nguyễn là một kẻ ngốc nghếch”, anh ấy sẽ xuất hiện trước mặt tôi như một vũ khí thần kỳ từ trên trời rơi xuống, giúp tôi xua đuổi những đứa trẻ xung quanh mình, sau đó nắm tay tôi dắt từng bước về nhà.

 

Giống như mỗi lần Đường Tăng gặp nguy hiểm, Tôn Ngộ Không sẽ từ trên trời giáng xuống. Nó là thần hộ mệnh của Đường Tăng.

 

Còn Tạ Diệp là thần hộ mệnh của tôi.

 

Khi đó Tạ Diệp nhìn chiếc “vòng kim cô”, không nói gì.

Loading...