Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch - 10 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-13 20:26:36
Lượt xem: 2,179

“Tương lai con bé có thể đi được bao xa, hoàn toàn phụ thuộc vào sự sáng tạo của chính con.bé.”

 

“Tôi chỉ là tò mò cùng chờ mong, muốn đánh cược với bản thân mình một lần.”

 

 

Cô Tề Mạn nói thẳng thừng cũng không dè dặt, nhưng bố mẹ tôi không bận tâm, vì dù thế nào đi nữa, ít nhất tôi cũng tìm được con đường cho riêng mình.

 

Khi chúng tôi ăn xong bữa cơm rồi ra ngoài, mẹ ôm tôi rồi khóc.

 

Bà nói: “Nguyễn Nguyễn, con xuất sắc như vậy, mẹ không dám nghĩ nếu năm bảy tuổi con không bị sốt hại não…”

 

Bà nuốt lời tiếp theo, bà nói: “Đều trách mẹ không tốt.”

 

Tôi vùi đầu vào cánh tay bà ấy vỗ nhẹ vào lưng bà ấy an ủi.

 

Tôi thôi học tại trường Đại học A, chuyển ra khỏi ký túc xá.

 

Tôi vào ở trong phòng vẽ tranh của cô Tề Mạn, bắt đầu từ lớp giới thiệu lý luận cơ bản.

 

Lúc đầu tôi được học trò của cô Tề Mạn dạy. Mọi người đều lặng lẽ vẽ, không ai vì sự kỳ lạ của tôi mà lườm tôi.

 

Còn có người ôm lấy cánh tay tôi, hâm mộ nói: “Trời ạ, Nguyễn Nguyễn, sao cậu có thể ngồi bất động bên giá vẽ hơn sáu tiếng đồng hồ, tớ rất muốn đổi với cậu.”

 

Tôi pha màu cũng không tệ, vì tôi kiên nhẫn và tỉ mỉ nên tôi luôn có thể điều chỉnh màu sắc từng chút một theo sắc thái mà họ mong muốn nhất.

 

Họ đều rất tốt với tôi, khen tôi có năng lực lại cẩn thận. Để báo đáp, các bạn học ở phòng vẽ thường dạy kèm riêng cho tôi.

 

Tôi đã rất hạnh phúc.

 

Mỗi lần Tống Nam Chiếu đến gặp tôi, tôi đều không có thời gian quan tâm đến anh.

 

Anh nói tôi vô ơn, trong lúc tôi có chút hối lỗi, anh lại hớn hở nói thêm: “Nguyễn Nguyễn, cậu như bây giờ rất tốt.”

 

Con người một khi vui vẻ, thời gian liền trôi qua thật nhanh, khi năm mới đến, tôi vẫn lưu luyến không rời.

 

Bố mẹ tôi đặc biệt đến đón tôi.

 

Về đến nhà, tôi nhìn thấy Tạ Diệp, người mà đã lâu rồi tôi không gặp.

 

Tôi không biết anh ấy và Diệp Dao như thế nào rồi

 

Trước khi vào phòng vẽ, chúng tôi đã lâu không liên lạc với nhau.

 

Sau khi vào phòng vẽ, ngày nào anh ấy cũng gửi cho tôi những tin nhắn giống nhau, hỏi tôi dạo này thế nào, có bị người ức h.i.ế.p tôi không.

 

Mỗi lần tôi đều trả lời anh ấy biểu cảm ^_^ điều đó có nghĩa là tôi ổn.

 

Thật kỳ lạ, từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ năm thứ nhất đại học, tôi chưa bao giờ phải xa anh ấy lâu như vậy.

 

Anh ấy đứng trước cửa nhà, tay cầm một cuốn sách, như thể đã đứng trước cửa từ rất sớm.

 

Cũng giống như khi tôi còn rất nhỏ, mỗi lần anh ấy đều đợi trước cửa, đợi tôi từ từ cùng nhau đến trường.

 

Đột nhiên tôi không có tâm trạng, tôi mỉm cười với anh, vẫy tay với anh hét lớn: “Tạ Diệp”

 

Anh ấy sững sờ một lúc, trên môi nở một nụ cười nhẹ, như thể giữa chúng tôi không hề có cãi vã hay chiến tranh lạnh, anh ấy gật đầu với tôi.

 

Năm nay có lẽ là năm hạnh phúc nhất của gia đình tôi trong những năm gần đây.

 

Sau bữa tối giao thừa, bên ngoài bắt đầu b.ắ.n pháo hoa, tôi xỏ giày, thu dọn đồ đạc ra ngoài tìm Tạ Diệp.

 

Mấy năm trước chúng tôi đều cùng nhau trải qua.

 

Tạ Diệp đứng ở cửa, anh ấy biết tôi sẽ đi tìm anh ấy.

 

Tôi tặng vật trong tay cho anh ấy, cười híp mắt nói: “Quà.”

 

Tạ Diệp hơi ngạc nhiên, sau đó anh ấy cầm lấy mở ra từng chút một. Đó là bức tranh đầu tiên tôi vẽ, bức mà Tống Nam Chiếu cho mẹ anh xem.

 

Tống Nam Chiếu nói với tôi, tôi có thể từ từ suy nghĩ, nhưng tôi nhanh chóng quyết định mình muốn vẽ gì.

 

Những gì tôi vẽ là Tề Thiên Đại Thánh bay xuyên qua những đám mây và cưỡi trên sương mù một cách dễ dàng và thoải mái – không có xiềng xích.

 

Tôi nói: “Tạ Diệp, anh nhìn xem, hiện tại em đang sống rất tốt. Em có phương hướng và con đường của riêng mình, có một nhóm bạn tốt. Em đang sống một cuộc sống rất hạnh phúc.”

 

“Tạ Diệp, đừng để sai lầm năm đó trong lòng nữa. Lúc đó anh chỉ hơn em hai tuổi thôi, em không ngốc, anh không cần phải cảm thấy áy náy vì em.”

 

“Hãy cởi bỏ xiềng xích, hãy là chính mình.”

 

“Những năm này anh đã luôn chăm sóc em, em và ba mẹ rất cảm kích anh”

 

“Vậy nên, anh yên tâm đi.”

 

Bởi ngoài anh ra, không ai còn đang tự dằn vặt về tội lỗi lầm của bản thân trong quá khứ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nguyen-nguyen-ngoc-nghech/10-end.html.]

Tạ Diệp ôm chặt bức tranh, nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu. Dưới ánh pháo hoa rực rỡ, tôi nhìn thấy những giọt nước mắt mỏng manh trong mắt anh ấy.

 

Tạ Diệp mở miệng, có lẽ muốn nói.

 

Nhưng tôi lại nhìn xuống điện thoại của mình, sau đó lớn tiếng nói: “Tiêu rồi, em đã đồng ý sẽ gọi cho Tống Nam Chiếu vào lúc 0 giờ.”

 

Tôi chậm chạp như vậy, đương nhiên phải bắt đầu sớm, tôi chậm rì rì mở danh bạ, muốn gọi điện thoại cho Tống Nam Chiếu.

 

Vẫn chưa tìm thấy, anh đã gọi.

 

Giọng điệu của anh vẫn đáng ghét như trước: “Thế nào, tôi có phải có khả năng dự đoán không? Bộ dáng chậm rì rì của cậu, so với rùa đen còn chậm hơn, chờ cậu gọi điện chúc mừng năm mới xong thì đã qua 0 giờ rồi, cái này gọi là lo trước tính sau”.

 

Năm mới, tôi sẽ không so đo với anh.

 

Khoảnh khắc tiếng chuông nửa đêm vang lên, toàn bộ bầu trời đêm rực sáng bởi pháo hoa, tôi nói với Tống Nam Chiếu qua điện thoại: “Tống Nam Chiếu, chúc mừng năm mới.”

 

Tống Nam Chiếu cũng nói: “Năm mới vui vẻ, bé ngốc.”

 

Chỉ có anh là gọi tôi là “bé ngốc”, nhưng chưa bao giờ coi tôi là kẻ ngốc. Anh đã giúp tôi tìm ra hướng đi cho riêng mình.

 

Không cần phụ thuộc với bất kỳ ai, không cần trở thành gánh nặng hay rắc rối của bất kỳ ai.

 

Anh cho tôi biết rằng tôi có giá trị của riêng mình.

 

Sau khi anh nói điều này, tôi đột nhiên, đột nhiên cảm thấy có chút nhớ anh.

 

Sau khi anh cúp điện thoại, tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình, một lúc sau mới quay đầu nhìn Tạ Diệp, mỉm cười với anh: “Tạ Diệp, anh cũng năm mới vui vẻ nhé.”

 

Tạ Diệp im lặng nhìn tôi, rất lâu sau mới bật cười. Anh ấy vừa tự ti vừa thở phào nhẹ nhõm nói: “Nguyễn Nguyễn, chúc mừng năm mới.”

 

 

“À, vừa rồi anh muốn nói gì với em?”

 

“Không có gì đâu, nó không còn quan trọng nữa.”

 

“Ồ.”

 

Tôi quay đầu lại nhìn bầu trời, pháo hoa rực rỡ.

 

Tôi biết rằng đối với tất cả chúng tôi, đã đến lúc bắt đầu một năm mới.

 

Thật tốt.

 

(--END--)

-----

Những truyện của cùng tác giả đã hoàn tại Monkeyd

- BẠN BÈ BÌNH THƯỜNG

- KIM CHỦ XẾP HẠNG 9

- BAY KHỎI BẦU TRỜI CỦA ANH

- TÌNH YÊU TAN VỠ

- HOÀNG ĐẾ DỰ PHÒNG

- THẨM THIẾN DIỆP CỦA TÔI

- TÌNH YÊU ĐẪM MÁU

-----------

KIM CHỦ SỐ 9

Tác giả: 二十二划骨

Nguồn: Zhihu

Edit: Nhân Trí

 

Phá sản tiến vào giới giải trí sau, đối thủ một mất một còn vì muốn làm cho tôi nhục nhã nói là muốn bao nuôi tôi.

Tôi mặt không đổi sắc đưa cho hắn một tấm thẻ số “9”, bình tĩnh nói:

“Tháng này so với các kim chủ khác theo đuổi tôi, cậu xếp thứ 9, đánh bại khoảng 75% đối thủ cạnh tranh, về trước chờ tin tức đi, có kết quả tôi sẽ cho cậu biết.”

1

Trong một bộ phim bởi vì xinh đẹp mà nổi tiếng, tôi nhận được lời mời ăn tối của Tạ Tư Hành.

Người đại diện của tôi mang thần sắc phức tạp cầm thiếp mời đi tới, tựa như tú bà cổ đại trong thanh lâu lần đầu tiên cho hoa khôi lên đài, vừa luyến tiếc lại vừa mong chờ hoa khôi được bán giá tốt.

Anh ta phức tạp nói với tôi: “Lâm Kỳ Hạ, ngày tốt của cô tới rồi, Tạ Tư Hành coi trọng cô rồi!”

Tạ Tư Hành là con trai duy nhất của nhà họ Tạ, là đối thủ không đội trời chung của tôi từ nhỏ đến lớn.

Hai năm trước hắn bắt đầu nắm quyền điều hành nhà họ Tạ, vừa tiếp quản công ty hắn đã có biệt hiệu “Diêm Vương sống, Kim Bồ Tát”.

Diêm Vương sống tức là nói hắn từng theo dõi sát sao thị trường chứng khoán phức tạp, nhìn một vạch màu sắc rực rỡ nhấp nhô không vừa mắt, lạnh lùng vô tình nói với đối thủ trong Đoàn tài chính do Học viện Thương mại nổi tiếng đào tạo phía dưới: “Bán khống nó cho tôi.”

Chỉ một câu nói đã bốc hơi hơn mười triệu đô la.

Kim Bồ Tát tức là nói hắn bắt đầu từ một năm trước đã các cùng nữ minh tinh trong giới giải trí nói chuyện yêu đương.

Tạ Tư Hành có tiền, có quyền, ngoại hình đẹp trai, lại chưa kết hôn, nghe nói vung tay cũng rất hào phóng, mỗi một nữ minh tinh từng yêu đương với hắn hiện tại đều đã nổi tiếng.

Đương nhiên, hắn cũng rất kén chọn và cũng hay thay đổi.

Trong giới có một câu nói, chính là thời hạn bảo hành của người phụ nữ bên cạnh Tạ Tư Hành còn không bằng trái cây hắn để trong tủ lạnh.

À.

Người khác không biết, nhưng tôi là người hiểu rõ Tạ Tư Hành nhất.

Chúng tôi cũng xem như thanh mai trúc mã*, trước khi nhà tôi phá sản, nhà hắn ở sát vách nhà tôi.

*(“Thanh mai trúc mã” đơn giản là “Mai xanh ngựa trúc”. Trong quá khứ, người ta thường sử dụng thành ngữ này để mô tả những đôi nam nữ quen biết từ thời thơ ấu. Cuộc sống của họ luôn giữ vẻ hồn nhiên và trong sáng. Đôi khi, những cặp đôi được gọi là “thanh mai trúc mã” khi trưởng thành và hai gia đình đồng lòng đồng ý cho họ kết hôn. Những đôi bạn “thanh mai trúc mã” liên kết bởi những kí ức đẹp, trong sáng. Dù không trở thành cặp đôi, tình bạn của họ vẫn mãnh liệt và lâu dài.)

Bởi vì đặc điểm độc đáo của căn hộ, tôi kéo rèm cửa sổ ra là có thể nhìn thấy phòng của hắn.

Đương nhiên, không giống như những cặp đôi thanh mai trúc mã khác, Tạ Tư Hành từ nhỏ đã rất ghét tôi.

Lần đầu tiên là vụ nộp học phí năm lớp một, dì Tạ cười híp mắt hỏi tôi học phí bao nhiêu, tôi thành thật nói, đêm đó bỗng nhiên nghe thấy giọng Tạ Tư Hành la hét đến kinh thiên động địa cầu xin tha thứ từ nhà họ Tạ truyền đến: “Mẹ, con không dám nữa.”

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

Hắn đã nói dối tăng gấp 10 lần.

 

 

 

Loading...