Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-13 20:23:10
Lượt xem: 625

Cô bạn cùng phòng xinh đẹp dẫn đầu trong việc cô lập tôi mỉm cười rạng rỡ giơ tấm ảnh của một anh chàng trong ký túc xá lên và nói: “Chắc chắn trong vòng 1 tháng tớ sẽ theo đuổi được anh ấy.”

 

Tôi ngước lên nhìn.

 

Anh chàng kia, là anh trai trúc mã của tôi.

 

1.

 

Tạ Diệp và tôi là bạn thuở nhỏ.

 

Năm tôi bảy tuổi, bảo mẫu ở nhà xin nghỉ phép, đúng lúc bố mẹ tôi và bố mẹ Tạ Diệp tham dự bữa tiệc thăng chức của đồng nghiệp.

 

Trước khi rời đi, họ nói với Tạ Diệp: “Tạ Diệp, chỉ một đêm thôi, ở nhà chăm sóc em gái thật tốt nhé.”

 

Tạ Diệp đồng ý.

 

Nhưng sau khi người lớn rời đi vào ngày hôm đó, Tạ Diệp nhốt tôi trong nhà sau đó ra ngoài chơi game với các bạn cùng lớp.

 

Không ai ngờ tối hôm đó tôi lại sốt cao và hôn mê. Đợi đến khi bố mẹ về đưa tôi đến bệnh viện thì đã quá muộn.

 

Tôi sốt thành kẻ ngốc.

 

Lúc ba tuổi, tôi có thể đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh, nhưng sau đó, phản ứng của tôi trở nên rất chậm chạp.

 

Tôi cũng có thể làm bài tập trên giấy thi, nhưng chưa bao giờ có thể làm xong chúng trong thời gian quy định.

 

Mẹ tôi nói tôi không ngốc. Bà nói: “Nguyễn Nguyễn, con không ngốc, chỉ là ông trời đã ban cho con tốc độ âm 1,0x lần mà thôi.”

 

Tất nhiên, trong gia đình tôi không ai trách Tạ Diệp, họ chỉ trách mình đã không chăm sóc tốt cho tôi.

 

Nhưng Tạ Diệp đã tự mình gánh chịu mọi trách nhiệm vì cảm thấy tội lỗi.

 

Anh ấy nắm tay tôi, nhìn vào mắt tôi và trịnh trọng hứa với tôi từng chữ: “Nguyễn Nguyễn, anh sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ em.”

 

Sau đó, anh ấy trở thành thần hộ mệnh của tôi.

 

Khi tất cả bọn trẻ đều cô lập xa lánh tôi, chỉ có Tạ Diệp là người duy nhất ở lại với tôi.

 

Anh ấy từng bước đưa tôi đến trường, chơi đùa với tôi để khiến tôi vui vẻ, dạy dỗ những người bạn cùng lớp đã nói tôi là kẻ ngốc, dạy đi dạy lại những công thức mà tôi không bao giờ có thể nhớ được...

 

Chỉ cần tôi mở mắt gọi tên, anh ấy sẽ xuất hiện trước mặt tôi. Giống như cây đèn thần của Aladdin.

 

Tạ Diệp luôn sát cánh bên tôi với tư thế bảo vệ mãi mãi, ngoan ngoãn và đáp ứng mọi yêu cầu của tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nguyen-nguyen-ngoc-nghech/1.html.]

Cho đến khi Diệp Dao xuất hiện.

 

Cô ấy giống như một tia sét, xuyên qua thế giới của Tạ Diệp và tôi bằng một cử chỉ không thể ngăn cản. Từ đó trở đi, tôi sống trong nỗi lo sợ sẽ mất đi Tạ Diệp suốt một thời gian dài.

 

2.

 

Lần đầu tiên tôi và Tạ Diệp gặp Diệp Dao là ở ký túc xá đại học của tôi.

 

Tôi không tham gia kỳ thi cao khảo, đến đại học chỉ vì nghe theo lời khuyên của bác sĩ. Bác sĩ nói rằng việc tham gia cuộc sống tập thể cùng bạn bè sẽ giúp trí não của tôi phát triển.

 

Cha mẹ tôi không muốn gửi tôi vào một ngôi trường đặc biệt nên họ đã quyên góp một tòa nhà cho trường Đại học A.

 

Tạ Diệp cũng đang học tại Đại học A, họ nói có thể để Tạ Diệp chăm sóc tôi.

 

Tạ Diệp đã giúp tôi mọi thủ tục để bắt đầu đi học. Cuối cùng, khi anh ấy xách hành lý cho tôi về ký túc xá, tôi đã gặp Diệp Dao.

 

Diệp Dao là bạn cùng phòng đầu tiên tôi gặp.

 

Cô ấy rất xinh đẹp, với đôi mày thanh tú và dáng người cao ráo, khi nghe thấy giọng nói, cô ấy quay đầu nhìn ra ngoài cửa, dường như mọi ánh sáng đều chiếu vào Diệp Dao.

 

Nhưng ánh mắt của cô ấy chỉ rơi vào Tạ Diệp trước mặt tôi.

 

Tôi thấy Tạ Diệp sửng sốt.

 

Tôi không biết liệu thế giới này có tồn tại tình yêu từ cái nhìn đầu tiên trên hay không, nhưng nếu cảnh này là một trong những bộ phim thần tượng Đài Loan mà tôi đã xem thì chắc chắn sẽ có BGM* ​​tuyệt đẹp được phát vào thời điểm này.

 

*(nhạc nền)

[Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại Monkeyd.vn
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để động viên team nha. Cảm ơn bạn ]

 

Nhưng không biết tại sao lúc đó không có người lên tiếng, cuối cùng vẫn là Tạ Diệp phá vỡ sự im lặng, anh ấy gật đầu với Diệp Dao, lịch dự giới thiệu mình với cô ấy: “Xin chào, tôi tên Tạ Diệp, còn đây là Tô Nguyễn Nguyễn.”

 

Ánh mắt Diệp Dao từ Tạ Diệp nhìn đến mặt tôi, dừng lại một chút, sau đó quay lại nhìn vào mắt Tạ Diệp: “Chào anh, em tên là Diệp Dao.”

 

Chỉ chào Tạ Diệp, không phải chào cả hai chúng tôi.

 

Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, vì tôi.

 

Sau đó, trước khi rời đi, Tạ Diệp còn lịch sự nhà vả Diệp Dao: “Diệp Dao, Nguyễn Nguyễn rất hướng nội, sau này em có thể giúp tôi chăm sóc em ấy nhiều hơn được không?”

 

Diệp Dao cười với anh ấy, giọng nói dễ nghe, giọng điệu ôn hòa: “Được, em sẽ chăm sóc tốt cho bạn cùng lớp Nguyễn Nguyễn.”

 

Sau khi Tạ Diệp rời đi, tôi rất lo lắng, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên đi học mẫu giáo. Đây là lần đầu tiên tôi phải đối mặt với một môi trường xa lạ một mình kể từ khi tôi bị có vấn đề từ năm 7 tuổi.

 

Đặc biệt là khi tôi quay lại, nhìn thấy Diệp Dao vừa rồi cười ngọt ngào với Tạ Diệp, dường như đã biến thành người khác.

 

Loading...