Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGƯỜI PHÀM KHÔNG THỂ ĂN HƯƠNG KHÓI - Chương 5 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-09-20 12:24:58
Lượt xem: 119

9.

Đám đông đã giải tán, nhưng Trương Đào vẫn không dám đứng dậy và liên tục xin lỗi trong khi vẫn che đầu

"Trương Đào, là tôi."

Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu, phát hiện chung quanh không có người.

"Lý Bình, tôi sai rồi, tôi thật biết sai rồi.”

Cậu ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi như nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Tôi rút tay ra, thờ ơ nhìn sang: “Trương Đào, chuyện này cậu là tự làm tự chịu.”

“Lúc đầu chỉ cần xin lỗi thần linh là đủ, nhưng cậu không làm, tôi có thể hiểu được cậu không tin vào điều này, nhưng cậu thậm chí một chút tôn trọng cũng không có.”

Cậu ta từ từ cúi đầu xuống và khóc nức nở.

"Cậu tự suy nghĩ đi, tôi và cậu đã xin lỗi mấy lần rồi, nhưng cậu đang trêu đùa thần linh, cậu thật dũng cảm."

Càng nói càng tức giận, tôi trực tiếp vỗ vào đầu cậu ta.

"Cậu thật bướng bỉnh. Cậu đã hưởng hương khói của Thần mà không thành thật xin lỗi. Cậu cảm thấy việc này có thể giải quyết sao?”

"Hôm nay là một ngày tốt lành, cậu lừa dối tôi thì không sao đi, vậy mà còn lừa cả thần linh! Tôi cảm thấy cậu thật là chán sống."

Nói xong, tôi chuẩn bị rời đi, cậu ta liền nắm lấy chân tôi không buông.

“Lý Bình,xin cậu, tôi thực sự sợ hãi, tôi thực sự biết mình đã sai. Tôi sẵn sàng thành thật xin lỗi, tôi đồng ý.”

Tôi đá mạnh vào cậu ta: "Trước đó cậu đã làm cái quái gì vậy? Nếu cậu thực sự nhận ra mình sai thì cậu tự mình nghĩ cách đi đừng đến tìm tôi."

Vì Trương Đào mà uy tín của tôi với các vị thần đã không còn tốt.

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Ôi không. Đây vốn là một vấn đề cấm kỵ, nhưng bây giờ tôi cũng không sẵn lòng giúp đỡ cậu ta dù cậu ta có nói thế nào đi nữa.

Thấy tôi nhất quyết rời đi, cậu ấy quỳ xuống tiến về phía tôi: "Vậy tôi xin cậu, cho tôi mượn tiền, sau khi khỏi bệnh tôi sẽ đi xin lỗi."

Nhìn bộ dáng cậu ta bây giờ, cuối cùng tôi cũng mềm lòng.

"Đi thôi.”

Hai lần trước tôi đưa Trương Đào đến bệnh viện cậu ta đều hôn mê, bất quá lần này thì tỉnh táo nhưng lại thương tích đầy mình.

Hơn nữa, tóc của cậu ấy rụng hết còn răng cũng chỉ còn vài chiếc, điều này khiến bác sĩ rất tò mò.

Bác sĩ kéo tôi sang một bên và nói: "Thằng nhóc này tháng này luôn vào viện, nó có đắc tội với thần phải không?"

Tôi nhìn Trương Đào đang bôi thuốc, rồi bắt gặp ánh mắt mong đợi của bác sĩ, cuối cùng tôi gật đầu .

“Thằng nhóc này không biết sống chết, trong lúc Du Thần nó đứng trước các vị thần và không chịu rời đi dù bị người dẫn đường đuổi nhiều lần, thậm chí còn nhận cả hương do dân chúng dâng lên để cầu phúc. Điều quan trọng hơn là cậu ta mặc áo Ngủ Trảo Kim Long, còn mua đôi giày tương ứng nữa."

Bác sĩ sau khi nghe xong những lời này sắc mặt trực tiếp thay đổi.

"Từ nay về sau tôi sẽ không tiếp nhận cậu ta, những người không kính trọng thần thánh, không đáng để tôi tôn trọng."

Mặc dù lời nói của bác sĩ rất cực đoan, nhưng dù sao bác sĩ cũng là người địa phương, đối mặt chuyện như vậy ai có thể không tức giận.

Sau khi bị đánh lần này, Trương Đào dường như đã mất bình tĩnh, bất kể ai đến đều tỏ ra khiêm tốn và thực sự có vẻ sẵn sàng xin lỗi một cách chân thành.

Tôi nhìn thời gian, ngày mai là ngày cuối cùng, còn phải xem cậu ấy có nắm bắt được hay không.

Tôi thanh toán tiền thuốc rồi đưa hóa đơn cho cậu ấy: "Đây là số tiền cậu nợ tôi. Vì là bạn cùng phòng, tôi nhắc nhở cậu ngày mai là ngày cuối cùng."

Nói xong, tôi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Trương Đào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nguoi-pham-khong-the-an-huong-khoi/chuong-5-het.html.]

10.

Tôi không biết Trương Đào đã làm gì sau khi tôi rời đi.

Nhưng ngày hôm sau tôi gặp cậu ấy trước mặt Thần.

Cậu ấy trông tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua và rất vui khi gặp tôi: "Lý Bình, sao cậu cũng đến đây?”

Tôi nhướng mày, “Cậu đến đây để xin lỗi à?”

Cậu ta xấu hổ gãi đầu, “Ừ, tôi đã hiểu ra rồi, trước đây là tôi đã làm sai.”

“Để ăn năn, tôi tin rằng Thần sẽ tha thứ cho tôi! Tôi cũng sẽ chân thành xin lỗi ở đây trong bốn mươi chín ngày để bày tỏ lòng thành của mình."

Tôi gật đầu, "vậy là tốt rồi, thế nào mà cậu nhận ra lỗi.”

Cậu ta nhìn về phía xa, như đang nhớ lại điều gì đó. Tôi liếc nhìn cậu ấy trước khi cậu ấy tỉnh lại, "Ồ, vừa rồi cậu đang nói chuyện với tôi à?”

"Ừ. Tôi hỏi cậu tại sao lại biết hối lỗi?”

"Hôm qua sau khi cậu đi, bác sĩ đã tới và kể cho tôi nghe những câu chuyện về thần linh. Sau khi nói với tôi xong, ông ấy rời đi."

Tôi nhìn qua nhìn lại, cậu ấy có chút kinh ngạc.

“Cậu cũng muốn nghe à?”

Tôi gật đầu.

“Ông ấy nói rằng hàng năm mọi người sẽ cầu phúc cho các vị thần, trước khi làm điều đó, mọi người sẽ hỏi họ về mong muốn của họ. Vị thần mà tôi giả dạng không thích ra ngoài, và lần này mọi người đã cầu xin rất nhiều lần ngài ấy mới chịu ra ngoài."

Nói đến đây, cậu ấy dừng lại một lúc, cậu ấy lại nhìn tôi, như đang tự hỏi mình có đúng không.

"Cậu nói đúng. Chúng tôi đã cầu xin vị thần này rất lâu trước khi ngài ấy xuất hiện. Mọi người đã chuẩn bị rất nhiều cho ngài ấy, nhưng cậu không chỉ gây rắc rối khi không biết tình hình. Toàn bộ hành trình, đi trước mặt ngài ấy không nói mà còn mặc Ngũ Trảo Kim Long, nhất định phải biết chư thần vẫn còn mặc Tứ Trảo Kim Long."

Cậu ta tự tát mình, "Anh Lý, cái này tôi biết, tôi cũng biết mình sai rồi."

“Tôi từng cho rằng việc cậu thờ thần mỗi ngày là mê tín, tôi vẫn coi thường hành vi của cậu."

Cậu ta cúi đầu dừng lại, "Bây giờ, bây giờ tôi biết rằng lời cầu xin đầu tiên của mọi người luôn cầu cho mưa thuận gió hoà.”

Nói xong câu cuối, Trương Đào nghẹn ngào nói: “Là tôi, là tôi, tôi quá hẹp hòi, không kính trọng thần linh, tôi đã biết mình sai rồi.”

Tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ta, "Nếu cậu nhận ra mình sai, các vị thần sẽ tha thứ cho cậu. Suy cho cùng, ngài ấy sẽ tha thứ cho người thực sự biết rằng mình sai."

Tôi ngước nhìn vị thần, dưới ánh nắng, ngài ấy mỉm cười nhẹ nhàng.

Tôi biết rằng Thần đã tha thứ cho hành vi của Trương Đào.

Cậu ta quỳ xuống trước thần và rơi nước mắt.

Khi tôi nhìn cậu ấy, một vài sợi tóc nhỏ đã mọc lên trên đầu cậu ấy.

Cậu ấy rất phấn khích khi nhận ra những thay đổi ở bản thân, mở miệng nhìn hồi lâu: “Lý Bình, răng của tôi đã mọc lại rồi. Thần tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi rồi!”.

Tôi cũng cười. Sau này, khi tôi gặp Trương Đào, cậu ấy dường như đã hòa vào đội ngũ Du Thần và không ngừng quảng bá văn hóa địa phương của chúng tôi cho những người bên cạnh.

11.

Khi mọi người không hiểu tại sao chúng tôi lại chú trọng đến lễ nghi và cười nhạo những mê tín thời phong kiến của mình.

Sẽ không ai để ý rằng lời cầu nguyện đầu tiên của chúng tôi luôn là mưa thuận gió hòa, hòa bình và thịnh vượng cho đất nước và nhân dân.

Nếu bạn không hiểu xin hãy tôn trọng nó. Thần không cần tín đồ, chính tín đồ mới cần thần!

-Kết thúc - 

Loading...