Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người Mang Sắc Màu Rực Rỡ Như Cầu Vồng. - PHIÊN NGOẠI 1: CẢM GIÁC BẤT AN (1)

Cập nhật lúc: 2024-09-13 23:20:15
Lượt xem: 104

Một ngày cuối tuần, Lục Nghiên đến nhà gặp tôi, chúng tôi cùng ngồi trên ghế sofa xem bộ phim "Heartbeat". Khi Bryce đang ôm túi rác đựng trứng và nói với Julie về bệnh salmonella (Cá không rõ dịch chỗ này lắm), Lục Nghiên đột nhiên hỏi tôi: "Sao cậu có thể chấp nhận Lục Nhiên nhanh như vậy?"

 

Tôi giật mình hỏi: “Cậu có nghĩ tình cảm của tớ đến quá dễ dàng không?”

 

Cô ấy không nói gì cả.

 

Tôi lại hỏi “Cậu nghĩ xem tại sao trước đây tớ thích Giang Nghị?”

 

Cô ấy lắc đầu: “Là do mù à?”

 

Tôi đánh cô ấy, sau đó cười hỏi lại cô ấy điều Lục Nhiên hỏi tôi: “Cái gì mà tớ thích mà em trai cậu không có?”

 

Cô ho khan vài tiếng: "Thịnh Sinh? Đây là điều cậu có thể nói sao?"

 

Tôi phớt lờ.

 

Trong phim, cô gái bắt đầu có chiến tranh lạnh với chàng trai, tôi chỉ vào màn hình và nói với Lục Nghiên: “Khi còn nhỏ, tớ xem bộ phim này, tớ luôn ghen tị với cô ấy vì có một chàng trai đẹp trai như vậy làm hàng xóm.”

 

“Khi trưởng thành, tớ bắt đầu ghen tị với chàng trai ấy. Thật may mắn khi gặp được một nữ anh hùng có trái tim trong sáng như cầu vồng.”

 

“Lúc đầu tớ thích Giang Nghị, có lẽ cũng vô nghĩa như nữ chính khi còn nhỏ.”

 

"Đôi mắt đẹp, nhịp tim thoáng qua và sức trẻ trẻ trung, những yếu tố này có thể dễ dàng giam cầm tớ nhiều năm như vậy."

 

"Chỉ sau khi kết hôn, tớmới dần thấm. Những gì trong phim nói là đúng. Có nhiều người cục bộ thắng tổng thể, Giang Nghị chính là loại người như vậy."

 

"Anh ta gần như không đẹp bằng đôi mắt của mình. Đôi mắt anh ta sáng như những vì sao, nhưng anh ta thì không."

 

“Tớ đã mất khoảng ba năm rưỡi để vượt qua mối tình đầu dành cho anh ta, và kể từ đó tôi không hề bị anh ta lay động dù chỉ một giây phút nào. Phải mất sáu tháng còn lại, tớ mới chắc chắn rằng mình đã buông tay.”

 

"Cậu hỏi tớ vì sao thời gian ngắn như vậy lại yêu Lục Nhiên, kỳ thật cũng không phải là ngắn thời gian, tớ đã biết hắn mười năm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nguoi-mang-sac-mau-ruc-ro-nhu-cau-vong/phien-ngoai-1-cam-giac-bat-an-1.html.]

 

"Anh ấy là mẫu người lý tưởng của tớ, nhưng tớchưa bao giờ nghĩ về anh ấy theo cách đó."

 

"Khi Lục Nhiên bảo tôi hãy đối xử với anh ấy như một người đàn ông, mọi thứ đã thay đổi."

 

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

"Có người mang màu sắc rực rỡ như mặt trời, có người đậm vẻ u buồn của ánh trăng, cũng có người mang theo sắc màu rực rỡ bảy sắc cầu vồng.”

 

“Lục Nhiên chính là mang màu sắc của cầu vồng, một phát liền đem tất cả những thứ khác lu mờ trước màu sắc của mình.”

 

 “Cho nên cậu đừng lo lắng, tớ thích anh ấy chỉ vì là anh ấy thôi, không phải nhất thời hay là để rũ bỏ quá khứ.”

 

Lục Nghiên trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Thật sự tớ nên ghi âm lời nói của cậu, gửi cho nó."

 

"Ừm?"

 

“Thằng nhóc đó còn lo lắng hơn tớ rằng tình cảm của cậu chỉ là nhất thời thôi.” Cô ấy thở dài, “Thằng nhóc đó rất bất an.”

 

Lòng tôi thắt lại, nói hồi lâu: “Tớ hiểu rồi.”

 

Như là một thói quen, sau khi Lục Nghiên rời đi vào buổi trưa, buổi chiều Lục Nhiên lại đến. Hắn chắc chắn vừa mới chơi bóng rổ, tóc ướt sũng và những giọt mồ hôi trên cổ thỉnh thoảng chảy xuống yết hầu của hắn. Hắn trông thực sự…đầy sắc khí.

 

Tôi không khỏi nuốt nước bọt: “Trời nóng như vậy mà anh lại đi chơi bóng rổ à?”

 

Hắn ngẩng đầu uống cốc nước rồi nói: "Bác sĩ bảo anh nên vận động nhiều hơn, đổ mồ hôi nhiều hơn và uống nhiều nước hơn."

 

Dừng một chút, lại nói: “Cũng có lợi cho việc cai thuốc.”

 

Nghĩ đến việc hắn hút thuốc và bỏ thuốc đều là vì mình, tôi chợt cảm thấy có chút áy náy. Như đoán được tôi đang nghĩ gì, hắn mỉm cười chuyển chủ đề: “Anh có thể mượn phòng tắm của em để tắm được không?”

 

"Cứ tự nhiên." Tôi xua tay, nhưng lại không khống chế được trí tưởng tượng của mình, mặt lập tức đỏ bừng. Chết tiệt, làm ơn bình thường đi! Tôi cố gắng loại bỏ những cảnh tượng sống động đó ra khỏi tâm trí mình. Hắn vừa định bước vào, tôi lại ngăn hắn lại: "Đợi đã! Anh có mang theo quần áo nào khác không?"

 

“Không.” Hắn nói một cách thờ ơ. 

Loading...