Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người đàn ông trung thực - 8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-09-28 17:36:05
Lượt xem: 1,148

Bị lừa lên lầu tôi vẫn chưa hiểu được.

Chuyện này, tính là hòa rồi sao?

10

Cho đến bây giờ tôi hoàn toàn không biết rằng Lục Hằng hoàn toàn khác với những gì tôi biết về anh. Bỏ kính ra, anh có ngoại hình xuất chúng, tính cách đen tối và thậm chí là xuất thân gia thế hiển hách.

Tôi không hiểu làm thế nào “món hàng nóng” này lại tìm đến một buổi gặp mặt mai mối. Tôi thậm chí còn bị mê hoặc.

“Trước đây anh đã từng thấy em rồi, chỉ là em không biết thôi”

Lần này đến lượt tôi ngớ người.

“Khi nào?”

“Vài năm trước, tại... một quán bar.”

Tôi im lặng.

Anh nheo mắt như hồi tưởng lại: “Em ở trên sàn nhảy, nhảy rất... tự do khiến anh chú ý, lúc đó anh mới đến Bắc Thành, đối với nơi này cũng không biết nhiều lắm. Một người bạn cho anh biết rằng em là người nổi tiếng, bạn trai của em là Diệp Thanh Trì.”

“Sau này gặp qua em vài lần, em vẫn luôn ở bên cạnh hắn, khi đó ấn tượng của anh về em chính là tự do tự tại, vui vẻ không gò bó, tâm tình rất tốt.”

Tôi không thể không che mặt và khóc.Thế mà tôi lại giả bộ lâu như vậy.

Lục Hằng phớt lờ sự suy sụp của tôi, tiếp tục nói: “Anh không có nhiều công việc ở đây, sự nghiệp chủ yếu ở Hải Thành. Một thời gian trước, anh mới vô tình nghe nói em và Diệp Thanh Trì đã chia tay.”

Tôi cười gượng.

Người trong giới thượng lưu của Bắc Kinh đều biết Diệp Thanh Trì đã cầu hôn người phụ nữ khác, họ bóng gió rằng tôi “phóng đãng” và tôi đã bị chế giễu rất nhiều.

Việc Lục Hằng nghe được những lời đàm tiếu không phải là chuyện lạ.

Giờ khắc này, trong lòng tôi vô cùng phức tạp: “Anh biết em tai tiếng, vì sao còn ở bên cạnh em...”

“Anh luôn có ấn tượng tốt với em. Anh không xoi mói chuyện đời tư của người khác, anh nghĩ làm như vậy không đúng. Lúc anh nghe nói em đang tìm đối tượng mai mối anh đã nhờ người giúp.”

“Nhưng anh không thành thật, anh không nói anh là ai!”

Lục Hằng nghe vậy, ho nhẹ một tiếng, lỗ tai có chút đỏ lên: “Nói cho em biết, sợ rằng em sẽ không đồng ý. Trước khi gặp em, anh đã tra cứu trên mạng, nghe nói những cô gái từng bị tổn thương trong tình yêu thường chọn những người đàn ông trung thực có xuất thân bình thường, cho nên anh đặc biệt nhờ người giúp anh cải trang một chút...”

“Dừng lại!”

Ai ngờ được tôi lừa anh ấy thì anh ấy cũng lừa tôi. Đúng là nghiệt duyên. Cả hai chúng tôi đều xấu xa!

Sau tròn một năm nhận giấy chứng nhận, cuối cùng chúng tôi cũng tổ chức đám cưới. Tại buổi lễ, Lục Hằng khoe với mọi người rằng đó là đám cưới giữa một “người đàn ông trung thực” và một “người phụ nữ biết cư xử”.

Có tiếng la ó bên dưới.

Lục Hằng cười nói: “Tính cách con người rất nhiều mặt. Có lẽ theo ý kiến của các bạn, tôi và Giai Giai có nhiều hành vi không phù hợp với định nghĩa chung về trung thực và cư xử tốt. Nhưng mỗi ngày ở bên nhau sau này, tôi sẽ trân trọng cảm xúc của mình. Yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy, và là “người trung thực” duy nhất của cô ấy trong suốt quãng đời còn lại. Tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để Giai Giai nguyện ý ở bên cạnh tôi và làm vợ tôi cả đời.”

Nhiều người có mặt ở đó, trong đó có tôi, mắt đỏ hoe.

Khi đám cưới kết thúc, tôi chợt thấy một bóng dáng quen thuộc vụt qua cửa. Hình như là... Lý Linh? Tôi chạy ra ngoài trong chiếc váy cưới của mình. Ngoài cửa không có ai.

Khi quay đầu lại, tôi nhìn thấy một phong bì màu đỏ dày cộp không có chữ ký trên bàn lễ đã được dọn dẹp từ lâu. Nó cũng được trang trí bằng một bông hoa bất tử bằng vàng nguyên chất được gói rất đẹp mắt.

Tôi nhặt bông hoa lên.

Tâm trí tôi trôi về những ngày còn học trung học. Một cô gái mới biết yêu, luôn hướng về tình yêu và tương lai. Hoa bất tử rất thịnh hành vào thời điểm đó.

Lý Linh nói với tôi: “Ngôn ngữ hoa của cuộc sống vĩnh cửu là tình yêu không bao giờ phai, thật lãng mạn! Một ngày nào đó khi cậu kết hôn, mình sẽ tặng cậu một bông hoa bất tử làm bằng vàng ròng!”

Vì vậy, chúng tôi đã đồng ý với nhau rằng trong tương lai, nếu ai trong hai đứa chúng tôi kết hôn thì sẽ nhận được một bông hoa bất tử bằng vàng ròng từ người còn lại.

Về sau, hoa bất tử dần bị thời gian đào thải.

Ngày nào đó nó được bình chọn là một trong những món quà vô giá nhất đối với con người mà giờ dần dần không còn được nhắc đến nữa.

Nhưng Lý Linh vẫn nhớ giao hẹn của chúng tôi.

Tôi bật cười.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Cười thì cười mà nước mắt cứ rơi.

Có lẽ Lục Hằng nói đúng, cuộc đời giống như một chuyến xe không bao giờ quay đầu lại. Chúng ta sẽ gặp nhiều người khác nhau. Trong khi lái xe, một số người vẫn ở đó, và một số người đã rời đi.

Nhưng dù điểm cuối có giống nhau hay không thì chúng ta cũng nên biết ơn những người đã đồng hành cùng mình trong suốt cuộc hành trình. Chính họ đã làm cho chúng ta không quá cô đơn khi đồng hành cùng chúng ta suốt một chặng đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nguoi-dan-ong-trung-thuc/8-end.html.]

(--END--)

------

MUỘN MÀNG [FULL]

 

Người đề cử: Meo Meo

Tác giả: 周周予舟舟

Nguồn: Zhihu

 

Cô bạn thân thuở bé của chồng sắp cưới của tôi sắp c.h.ế.t vì căn bệnh u.n.g t.h.ư dạ dày giai đoạn cuối.

 

Để thỏa mãn nguyện vọng có một gia đình của cô ta, hắn đã lén đăng ký kết hôn với cô ta sau lưng tôi, biến tôi thành người thứ ba trong cuộc hôn nhân của bọn họ.

 

Vào ngày nhìn thấy tờ giấy đăng ký kết hôn, tôi đã phá thai, đóng gói và gửi cho hắn coi như một món quà cưới.

 

1

Khi tôi đến nhà Trần Châu tìm cách giấu giấy khám thai để tạo bất ngờ cho hắn, tôi không ngờ mình lại tìm thấy tờ giấy đăng ký kết hôn trong tủ sách của Trần Châu.

Vừa nhìn thấy nó, tôi nghĩ đó là giấy đăng ký kết hôn của cha mẹ Trần Châu. Nhưng khi mở nó ra, tôi như c.h.ế.t lặng.

Trên đó là tên của Trần Châu và cô bạn thân thuở bé Nhậm An An của hắn. Thời gian đăng ký là thứ hai tuần trước.

Đó cũng là ngày tôi ngất đi vì khó chịu và biết mình có thai. Tôi đã gọi cho Trần Châu nhiều lần nhưng hắn không trả lời.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi gửi cho hắn một tin nhắn yêu cầu hắn đến bệnh viện. Và hắn đã đến muộn vào ngày hôm sau.

Phong trần mệt mỏi, hình như hắn từ xa chạy tới, nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy hối lỗi: “Xin lỗi cục cưng, công ty cử anh đi công tác, nhìn thấy tin nhắn của em, anh vội vã chạy về.”

“Sao em phải vào bệnh viện? Không khỏe ở đâu?”

Nhìn hắn vã mồ hôi đầm đìa, cơn giận dữ vì không được liên lạc với hắn cũng tan biến, nhưng mong muốn nói cho hắn biết tôi có thai cũng tan biến.

Tôi lắc đầu nói với hắn chỉ là hạ đường huyết ngất đi thôi. Hắn đau lòng, vội ôm lấy tôi, nói sau khi kết hôn nhất định phải chăm sóc tôi thật tốt, chăm cho tôi béo lên, tuyệt đối không để tôi vì hạ đường huyết mà ngất xỉu, còn nói xin lỗi, lúc tôi cần hắn nhất hắn đã không ở bên cạnh.

Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy thực sự rất mỉa mai. Nhìn hai người tươi cười trên giấy chứng nhận kết hôn, nước mắt tôi lại lăn dài.

Tim đau nhói, tay chân tê cứng, cơn lạnh buốt truyền qua m.á.u đến tứ chi vào tận xương tủy.

Họ đã kết hôn, vậy tôi là gì?

2

Nhậm An An đứng giữa Trần Châu và tôi trong suốt ba năm. Bất cứ thứ gì Trần Châu cho tôi, Nhậm An An cũng có một phần y hệt. Hắn thường đưa Nhậm An An đi cùng trong các cuộc hẹn hò của chúng tôi

Tôi đã từng khéo léo nhắc nhở hắn rằng tôi hy vọng sẽ cùng hắn trải qua thế giới chỉ có hai người và không mang theo người ngoài, nhưng hắn không quan tâm.

“Phụ nữ các em thật thiển cận! Anh và An An cùng nhau lớn lên, chơi với nhau từ khi còn mặc quần đũng, nếu thích thì đã đến với nhau rồi, bọn anh không có quan hệ gì khác cả!”

Vì lý do đó, tôi và Trần Châu đã từng cãi nhau vô số lần, thậm chí còn chia tay. Nhưng khi Trần Châu quỳ xuống khóc trước mặt tôi, nói rằng hắn vẫn yêu tôi và không thể xa tôi, xin tôi cho hắn một cơ hội, trái tim tôi lại mềm đi.

Tôi đã nói, chỉ cần hắn giữ khoảng cách với Nhậm An An và giữ đúng giới hạn, tôi sẽ tha thứ cho hắn.

Sau đó, Trần Châu đã thực hiện tốt lời hứa đó. Hắn cùng Nhậm An An thực sự thể hiện chỉ là mối quan hệ bạn bè tốt với nhau.

Bạn bè vẫn chê cười tôi trồng cây lấy bóng mát một mình. Nhưng tôi không ngờ rằng sự thật đã giáng cho tôi một cái tát cực lớn vào mặt!

3

Cầm tờ giấy đăng ký kết hôn đó, tôi đến công ty tìm Trần Châu.

Tôi rất ít đến công ty Trần Châu, có đến thì chỉ ngồi đợi hắn ở dưới lầu, về cơ bản tôi không quen biết đồng nghiệp nào của Trần Châu.

Khi lên đến tầng 18, tôi nói với các đồng nghiệp của Trần Châu rằng tôi muốn tìm hắn.

Đồng nghiệp nói: “Cô tìm Trần Châu sao? Anh ấy về nhà với vợ rồi! Nghe nói vợ anh ấy mắc bệnh ung thư gì đó, tuần trước bọn họ mới kết hôn, thật đáng thương.”

Đồng nghiệp nữ bên cạnh nghe chúng tôi nhắc đến Trần Châu nên đi tới nói: “Trần Châu khá có trách nhiệm. Biết bạn gái bị ung thư, anh ấy không nói gì, lập tức đăng ký kết hôn và nghỉ phép dài ngày. Anh ấy thu xếp để đến bệnh viện chăm sóc vợ.”

“Hai người bọn họ quen nhau từ thời đại học đến nay đã bảy tám năm, quan hệ nhất định rất sâu sắc!”

“Thật đáng tiếc, nghe nói vợ anh ấy là người tốt, trước giờ tôi chưa từng nghe nói mắc bệnh gì nghiêm trọng, tại sao cô ấy lại đột nhiên mắc bệnh ung thư dạ dày?”

“Đúng vậy, cô gái nhỏ đó thường xuyên tới đây, thường mang theo trà sữa trái cây gì đó, xinh xắn ngọt ngào, nhưng đáng tiếc...”

Tôi đã chóng mặt khi nghe điều này. Tôi chính là người yêu thời đại học của Trần Châu. Nhưng tôi rõ ràng chưa bao giờ đến nơi hắn làm việc.

Chính Trần Châu đã nói với tôi rằng công ty hắn có tính chất đặc thù, yêu cầu bảo mật cao, chỉ có nhân viên mới có thể quẹt thẻ để vào, vì vậy tôi vẫn chỉ luôn đợi hắn ở tầng dưới chứ không bao giờ lên. Chỉ thỉnh thoảng đặt một số món ăn ship cho hắn ở nơi làm việc.

Nhưng hóa ra, từ trước đến giờ Nhậm An An đã ra vào nơi này với tư cách là bạn gái của Trần Châu.

---Đọc full tại Monkeyd

Loading...