Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngôi nhà ký ức - Chương 5: Cuộc Gặp Gỡ Với Bóng Tối

Cập nhật lúc: 2024-10-19 18:57:20
Lượt xem: 0

Hành lang dường như dài vô tận, mỗi bước đi đều mang theo một cảm giác hồi hộp. Phương Hựu cảm nhận được hơi lạnh từ bức tường, như thể ngôi nhà này đang thì thầm điều gì đó với anh. Người phụ nữ đi bên cạnh không chỉ là một hướng dẫn viên, mà còn là một người đồng hành, một ánh sáng giữa những bóng tối mà anh sắp phải đối diện.

“Chúng ta đang đi đến một nơi đặc biệt,” cô nói, giọng điệu vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm túc. “Đây là nơi mà bạn sẽ phải đối mặt với những nỗi sợ hãi và những ký ức đau thương.”

“Những nỗi sợ hãi?” Phương Hựu cảm thấy lo lắng dâng trào. “Tôi không biết mình có thể làm điều đó được không.”

“Bạn đã bắt đầu hành trình này rồi,” cô khuyến khích. “Hãy nhớ rằng bạn không đơn độc. Bất kỳ ai cũng có những nỗi sợ hãi, nhưng việc đối diện với chúng mới là điều quan trọng.”

Cuối cùng, họ dừng lại trước một cánh cửa nặng nề, được chạm khắc tinh xảo với những hình ảnh kỳ lạ. Phương Hựu hít một hơi sâu và đưa tay lên nắm cửa, cảm giác hồi hộp lấn át cả sự tò mò.

Cửa mở ra, và bên trong là một không gian u ám. Ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến len lỏi qua những bóng tối, tạo ra những hình thù kỳ quái trên tường. Mùi ẩm mốc và hơi lạnh lẽo lan tỏa khắp nơi, khiến anh cảm thấy như mình vừa bước vào một thế giới khác.

“Đây là nơi mà những ký ức đau thương được lưu giữ,” cô nói, giọng nói trở nên trầm lắng hơn. “Bạn có thể thấy những nỗi sợ hãi của chính mình ở đây.”

Phương Hựu tiến vào phòng, lòng cảm thấy nặng nề. Những bức tranh trên tường mô tả những khoảnh khắc bi thương: những giọt nước mắt, những cái nhìn đầy tuyệt vọng, và những khoảng khắc mất mát không thể quên. Anh cảm thấy như những ký ức đó đang dồn dập trở lại, chực chờ để bùng nổ.

“Bạn có thể tìm thấy bóng tối trong chính mình,” cô nhắc nhở. “Hãy đối diện với chúng.”

Phương Hựu bước sâu vào phòng, và ngay lập tức, một hình ảnh hiện lên trong đầu. Anh nhìn thấy mình trong một ngày mưa, đứng bên cạnh một ngôi mộ. Cảm giác mất mát dâng trào, khiến lòng anh quặn thắt. Đó là ngày anh mất đi ông nội, người đã dạy anh biết yêu thương và sống hết mình.

“Ông…” anh thầm thì, nước mắt tràn mi. “Tại sao tôi không thể quên đi nỗi đau này?”

“Bởi vì nó là một phần của bạn,” người phụ nữ trả lời, đứng bên cạnh anh. “Nỗi đau này có thể khó chịu, nhưng nó cũng mang đến những bài học quý giá.”

Phương Hựu cảm thấy một sức mạnh kỳ lạ từ những ký ức đó. Hình ảnh ngôi mộ từ từ tan biến, nhưng nỗi đau không mất đi. Anh biết rằng phải chấp nhận nó.

“Con sẽ không bao giờ quên ông,” anh nói với chính mình, cảm giác nhẹ nhõm bắt đầu trỗi dậy.

“Rất tốt,” cô mỉm cười. “Hãy để những ký ức này giúp bạn trưởng thành.”

Nhưng ngay khi anh cảm thấy một chút bình yên, một hình ảnh khác xuất hiện. Đó là một đêm tăm tối, nơi anh đứng giữa một trận cãi vã kịch liệt giữa cha và mẹ. Tiếng la hét, những lời nói cay nghiệt như d.a.o cứa vào tâm hồn anh.

“Đủ rồi!” anh hét lên, nhưng không ai nghe thấy. Những ký ức xé toạc lòng anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ngoi-nha-ky-uc/chuong-5-cuoc-gap-go-voi-bong-toi.html.]

“Tại sao họ lại làm vậy?” anh khóc. “Tại sao tôi không thể làm gì để ngăn chặn điều đó?”

“Bởi vì đôi khi, bạn không thể kiểm soát những gì xảy ra xung quanh,” cô trả lời, ánh mắt đầy thông cảm. “Điều bạn có thể làm là tìm cách đối diện với chúng và không để nỗi sợ hãi chi phối cuộc sống của bạn.”

Phương Hựu cảm thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má. “Tôi cảm thấy bất lực. Tại sao mọi thứ lại diễn ra như vậy?”

“Cuộc sống là một hành trình, và trên hành trình đó, bạn sẽ gặp những thử thách. Quan trọng là bạn học hỏi từ chúng và tìm ra cách đứng dậy,” cô khuyến khích.

“Nhưng tôi không biết làm thế nào để quên đi những hình ảnh đó,” anh thở dài.

“Bạn không cần phải quên, nhưng hãy học cách sống chung với chúng,” cô nói, giọng nhẹ nhàng. “Nỗi đau không thể xóa bỏ, nhưng bạn có thể tìm thấy sức mạnh trong những ký ức.”

“Làm sao tôi có thể làm được điều đó?” Phương Hựu hỏi, cảm thấy như mình đang ở giữa một cơn bão.

“Để làm được điều đó, bạn cần phải tha thứ cho chính mình,” cô trả lời. “Tha thứ không có nghĩa là quên đi, mà là chấp nhận rằng bạn đã trải qua những điều khó khăn và vẫn tiếp tục bước đi.”

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Phương Hựu nhìn vào những hình ảnh trong phòng, cảm thấy như mình đang phải chiến đấu với chính mình. Những ký ức đó không chỉ là nỗi đau, mà còn là một phần của hành trình trưởng thành.

“Rất khó để làm điều đó,” anh nói, giọng tràn đầy nghi ngờ.

“Không ai nói rằng điều đó dễ dàng,” cô đáp. “Nhưng mỗi bước bạn thực hiện, mỗi quyết định bạn đưa ra sẽ giúp bạn gần hơn đến sự giải thoát.”

Hít một hơi thật sâu, Phương Hựu quyết định rằng mình sẽ không để những ký ức đó tiếp tục ám ảnh mình. Anh sẽ tìm cách chấp nhận và học hỏi từ chúng, thay vì để chúng kéo mình xuống.

“Tôi sẽ thử,” anh nói, giọng nói kiên quyết hơn. “Tôi sẽ không để quá khứ chi phối tương lai của mình.”

Cô mỉm cười, ánh mắt đầy tự hào. “Đó là một quyết định tuyệt vời. Hãy nhớ rằng bạn không đơn độc trong hành trình này.”

Phương Hựu cảm thấy một luồng khí mới mẻ tràn vào lòng. Cuộc chiến với ký ức của mình không phải là một cuộc chiến dễ dàng, nhưng ít nhất giờ đây, anh đã có sức mạnh để đối mặt.

“Cảm ơn bạn,” anh nói với cô. “Tôi không biết phải làm gì nếu không có bạn.”

“Đó là điều tôi ở đây để làm,” cô đáp, nụ cười tươi rói. “Giờ chúng ta có thể tiếp tục cuộc hành trình.”

Họ rời khỏi căn phòng u ám, trong lòng Phương Hựu nặng trĩu những ký ức nhưng cũng tràn đầy hy vọng. Hành trình khám phá bản thân vẫn tiếp tục, và anh biết rằng mình đã bắt đầu tìm ra sức mạnh từ những nỗi đau. Càng bước đi, anh càng nhận ra rằng chính những ký ức đã định hình con người anh hôm nay, và chỉ có cách đối diện với chúng mới giúp anh tìm thấy bình yên.

Loading...