Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngôi nhà ký ức - Chương 2: Cơn Gió Kì Lạ

Cập nhật lúc: 2024-10-19 18:56:39
Lượt xem: 1

Phương Hựu đứng sững trước chiếc gương, lòng nặng trĩu bởi những suy nghĩ hỗn loạn. Hình ảnh trong gương không chỉ phản chiếu bản thân anh mà còn là một sự hiện hữu bí ẩn, như thể có một mối liên hệ nào đó giữa anh và những người đang tụ tập bên ngoài. Họ không chỉ là những bóng hình vô định; ánh mắt của họ, mặc dù mờ ảo, vẫn chứa đựng sự chờ đợi và lo âu.

"Phải trốn đi," anh tự nhủ. "Không thể để họ nhìn thấy mình."

Chạy trốn khỏi gương không phải là một lựa chọn. Anh cảm thấy sự hút mắt mãnh liệt từ những người đó, như thể họ đang gọi anh về phía họ. Phương Hựu quay lưng lại với gương, hít một hơi thật sâu, rồi quyết định tìm lối thoát khỏi ngôi nhà kỳ lạ này.

Căn phòng chứa đầy những món đồ cổ, và trong góc phòng, một cánh cửa nhỏ mở ra dẫn đến một hành lang khác. Anh tiến về phía đó, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương. Dù đã rời xa nó, nhưng anh vẫn cảm thấy như mình bị ràng buộc bởi một sợi dây vô hình.

Hành lang mới này tối tăm và chật chội hơn, với những bức tường xung quanh được lót bằng gỗ cũ kỹ. Anh đi từng bước cẩn trọng, lòng đầy hồi hộp. Mỗi âm thanh vang lên từ những bước chân của mình như thể đang đánh thức những ký ức đã ngủ yên. Những bức tranh treo trên tường vẽ nên những khung cảnh mờ ảo, những khuôn mặt không rõ nét nhưng lại mang một cảm giác quen thuộc.

Khi đi được một đoạn, Phương Hựu nghe thấy âm thanh lạ lùng, như tiếng thì thầm từ xa. Anh dừng lại, lắng nghe. Giọng nói vang vọng trong không gian, ẩn chứa những điều bí ẩn. Dù không thể nghe rõ từng từ, nhưng sự gấp gáp và hồi hộp trong đó khiến tim anh đập nhanh hơn.

"Phải tìm ra nguồn gốc của tiếng thì thầm đó," anh tự nhủ. Phương Hựu quyết định lần theo âm thanh, cảm thấy như có một sức mạnh vô hình đang dẫn lối cho anh.

Âm thanh dẫn anh đến một cánh cửa khác, với chiếc bản lề rỉ sét, như thể nó chưa bao giờ được mở ra. Anh đặt tay lên nắm cửa, cảm nhận sự lạnh lẽo từ kim loại. Sau một thoáng do dự, anh mở cửa và bước vào.

Phòng bên trong rộng rãi hơn, nhưng ánh sáng vẫn u ám. Trên bức tường đối diện, một chiếc bàn dài bày đầy sách vở, trang giấy cũ kỹ và những vật dụng lạ lùng. Một cái tủ gỗ lớn đứng ở góc phòng, cửa tủ mở hé, như thể mời gọi anh khám phá.

Phương Hựu tiến lại gần bàn, tò mò. Những cuốn sách đều có bìa màu xỉn, những tiêu đề mờ nhạt không thể đọc rõ. Anh cẩn thận lật từng trang, một mùi ẩm mốc tỏa ra từ những trang giấy. Đột nhiên, một trang giấy rơi xuống đất, khiến anh giật mình. Anh cúi xuống nhặt lên, và thấy nó được viết bằng những ký tự kỳ lạ, như một thứ ngôn ngữ đã bị lãng quên.

Trong lúc mải mê nghiên cứu trang giấy, Phương Hựu chợt nhận ra rằng tiếng thì thầm càng lúc càng rõ ràng hơn. Anh nhìn quanh, cảm thấy như có sự hiện diện nào đó đang theo dõi mình từ các góc phòng tối. Lòng anh bỗng dưng lo lắng.

"Phải làm gì đó," anh tự nhủ, và quyết định kiểm tra chiếc tủ. Bên trong tủ có đầy những món đồ kỳ lạ, từ những chiếc vòng cổ cho đến những bức tượng nhỏ. Nhưng điều khiến anh chú ý nhất là một chiếc hộp gỗ nhỏ nằm ở góc tủ. Nó được chạm khắc tinh xảo, với những họa tiết phức tạp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ngoi-nha-ky-uc/chuong-2-con-gio-ki-la.html.]

Phương Hựu mở nắp hộp ra. Bên trong là một chiếc lược cổ, với các chi tiết được chế tác tinh xảo. Cầm chiếc lược trong tay, anh cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa, như thể chiếc lược đang truyền tải một nguồn năng lượng nào đó. Anh cảm nhận được sự kết nối giữa chiếc lược và những ký ức xa xưa.

Khi anh quan sát chiếc lược, những hình ảnh bất chợt hiện lên trong tâm trí: những người phụ nữ trong trang phục cổ xưa, ánh mắt họ tỏa sáng, đầy niềm vui và nỗi buồn. Anh không biết vì sao nhưng những hình ảnh đó khiến lòng anh quặn thắt. Có phải họ cũng là những người đã sống trong ngôi nhà này?

Bất chợt, cánh cửa mà anh vừa bước vào từ từ khép lại, tạo ra một âm thanh chói tai. Phương Hựu quay lại, tim đập thình thịch. Anh không thể để mình bị nhốt lại trong phòng này. Anh vội vàng tìm kiếm một lối thoát, nhưng không có cửa nào khác. Âm thanh thì thầm đã trở nên mạnh mẽ hơn, như thể nó đang gọi tên anh.

"Phương Hựu…"

Giọng nói vang lên như một lời mời gọi. Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng, như thể những hình ảnh trong gương lại ùa về. "Không thể để họ nhìn thấy," anh tự nhắc mình. Nhưng có phải anh đang dần trở thành một phần trong thế giới kì lạ này?

Trong lúc loay hoay tìm kiếm lối ra, một bóng hình bất ngờ hiện lên trong góc phòng. Phương Hựu sững lại, tim anh như ngừng đập. Đó là một người phụ nữ, khuôn mặt thanh tú nhưng lại u buồn, ánh mắt như đang dõi theo anh. Mái tóc dài của cô xòa xuống vai, như thể từ những ngày xưa đã qua.

"Đừng sợ," cô nói, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng. "Tôi biết bạn đang tìm kiếm điều gì đó."

Phương Hựu cảm thấy như mọi thứ đang quay cuồng xung quanh. "Ai… ai là bạn?" anh hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Tôi là một phần của ngôi nhà này," cô đáp, ánh mắt chất chứa nỗi buồn. "Bạn đã đến đây vì lý do nào đó, và bạn cần phải hiểu những gì đã xảy ra."

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

"Những gì đã xảy ra?" Phương Hựu lặp lại, cảm giác như mình đang lạc vào một giấc mơ không có hồi kết.

"Ngôi nhà này không chỉ là nơi trú ngụ. Nó chứa đựng những bí mật, những ký ức, và cả nỗi đau," cô nói, từng từ trôi ra như những giọt nước mắt lăn trên má. "Bạn phải quyết định: tiếp tục khám phá hay quay lại."

Một luồng gió lạnh lẽo lướt qua, mang theo hơi thở của quá khứ. Phương Hựu cảm thấy mình đứng giữa ranh giới của hai thế giới, và trong giây phút đó, anh biết rằng cuộc hành trình của mình mới chỉ bắt đầu.

Loading...