Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghiên lộ nở rộ - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-17 18:25:24
Lượt xem: 979

8

 

Thỏa thuận nhanh chóng được soạn thảo lại và khi luật sư Thái đến giao nó, Tống Diên Chi trốn sau cánh cửa đóng kín nhiều lần. Vậy nên tôi chỉ có thể đích thân đến công ty gặp hắn.

 

Thư ký nói hắn đang họp nên tôi đến văn phòng cũ của mình đợi hắn và muốn lấy một ít đồ dùng cá nhân.

 

Mười phút sau, Trần Tuyết  đẩy cửa bước vào: "Chị Trần Nghiên, tôi không muốn làm tổn thương chị. Chẳng qua chị cũng nhìn thấy ảnh chụp màn hình thôi, nếu như không phải thôi, sớm muộn cũng sẽ là người khác."

 

"Hiện giờ người Tống Diên Chi yêu là tôi, anh ấy không còn sức lực để dành cho chị nữa."

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Thì ra chính Trần Tuyết  đã gửi lịch sử trò chuyện cho tôi.

 

Cô ta ngẩng cổ lên và đứng trước mặt tôi trong tư thế gãy xương, ánh mắt vẫn như một năm trước - bướng bỉnh. Thật đáng tiếc khi sự bướng bỉnh này đã được sử dụng không đúng chỗ.

 

Không dừng lại, tôi ngẩng đầu lên và hỏi cô ta: "Sao cô chắc chắn anh ta yêu cô? Anh ta nói yêu tôi mười năm rồi mà vẫn lừa dối tôi, không phải sao?"

 

"Tôi khác với chị."

 

Cô ta nhìn thẳng vào tôi, bướng bỉnh tin rằng mình sẽ trở thành trường hợp đặc biệt trong đời sống tình cảm của Tống Diên Chi, nhưng những ngón tay nắm lấy gấu váy lại bộc lộ sự thiếu tự tin sâu thẳm trong lòng cô ta.

 

"Có gì khác biệt? Tôi thừa nhận cô trẻ trung, xinh đẹp và da mặt dày hơn tôi một chút, nhưng liệu điều này có khiến Tống Diên Chi chỉ yêu cô không?" Tôi lắc đầu và cười trước sự ngây thơ của cô ta: "Nếu anh ta chung thủy thì làm sao lại có cô? Nhưng nếu anh ta không chung thủy, thì làm sao lại chỉ có mình cô?”

 

Người trẻ tuổi, có mơ ươc có miếng bánh trên trời rơi xuống, tôi có thể hiểu được, nhưng tôi cảm thấy buồn cười chính là, rõ ràng cô ta có thể muốn có tiền của Tống Diên Chi nhưng cô ta lại muốn có một kẻ thối nát như hắn.

 

Là người thứ ba, cô ta lại tưởng tượng rằng người kia chỉ yêu một mình mình.

 

"Cô thật ngu ngốc. Ngu ngốc hơn bao giờ hết. Bình thường cô không học luật phải không?”

 

Trần Tuyết  sửng sốt: “Ý chị là gì?”

 

"Theo Điều 8 Bộ luật Dân sự: ‘Đối tượng dân sự tham gia hoạt động dân sự không được vi phạm pháp luật, không được vi phạm trật tự công cộng’; Điều 153: ‘Hành vi pháp lý dân sự trái với trật tự công cộng là vô hiệu’; Điều 157: ‘Hành vi pháp lý dân sự vô hiệu và tài sản mà thủ phạm có được do hành vi đó phải được trả lại.’”

 

“Nói cách khác, số tiền Tống Diên Chi đưa cho cô, tôi có quyền lấy lại không chừa xu nào.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nghien-lo-no-ro/6.html.]

Tôi nhìn chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặc, cười lạnh lùng: “Cô còn có đủ tiền không?”

 

Trần Tuyết trợn tròn mắt, trông có vẻ hoảng hốt, giống như một con nai sợ hãi.

 

Giống như tôi, cô ta sinh ra trong một gia đình nghèo và gia trưởng, phần lớn số tiền cô ta nhận được đều dùng để mua nhà cho em trai. Tuy số tiền này đối với Tống Diên Chi không nhiều nhưng Trần Tuyết chắc chắn không đủ khả năng chi trả.

 

Đúng lúc cô ta đang bối rối thì cánh cửa mở ra, Tống Diên Chi xuất hiện ở cửa, dáng người cao gầy nhưng sắc mặt lại đen như đáy nồi.

 

Đương nhiên, Trần Tuyết sẽ không bỏ qua cơ hội biểu diễn tốt như vậy. Khi nắm lấy cánh tay của Tống Diên Chi, cô ta thực sự đã ứa ra vài giọt nước mắt: “Em không… cố ý làm chị Trần Nghiên tức giận, em chỉ… muốn xin lỗi.”

 

Cô ta khóc, như thể tôi thật vô lý và bắt nạt cô ta. Lúc này, tôi tò mò muốn xem Tống Yến Chí sẽ như thế nào giúp cô ta, hắn chán ghét cau mày nói với Trần Tuyết: “Ra ngoài.”

 

Đối phương sửng sốt không nhúc nhích. Không ngờ một giây tiếp theo, Tống Diên Chi một cái tát vào mặt cô ta: "Tôi bảo cô cút ra ngoài! Cô không nghe thấy sao?"

 

Lúc này Trần Tuyết không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống đất. Với ánh mắt nghiêm nghị, tôi nhìn Trần Tuyết lao ra khỏi cửa.

 

9

 

"Nghiên Nghiên, cuối cùng em cũng về rồi. Mấy ngày nay em không quen ở ngoài à? Anh vừa làm xong việc, về nhà thôi. Đã lâu rồi anh chưa làm gì cho em."

 

Tống Diên Chi kéo tôi lại, nhưng tôi lại hất hắn ra: “Tôi đến đây để nói chuyện ly hôn.”

 

Hô hấp của Tống Diên Chi như ngưng trệ, ánh mắt có chút hoảng sợ: “Nghiên Nghiên, anh biết lúc này có nói gì cũng vô ích, nhưng anh thực sự yêu em. Lúc em không ở nhà, anh ăn không ngon, ngủ không ngon, anh hối hận vì sao mình đã nói những điều ng**u ng**ốc như vậy. Anh... anh thực sự xin lỗi..."

 

Hắn khụy gối trước mặt trước ghế của tôi, đôi mắt hắn đầy đau đớn và giọng điệu hoàn toàn khác với khi đối mặt với Trần Tuyết.

 

Nhưng tôi không còn tin vào điều đó nữa. Hắn đã lừa tôi quá nhiều lần rồi.

 

Tôi xoa xoa lông mày, có chút buồn nôn: “Tống Diên Chi, cho dù anh có gọi tôi ra ngoài, ngồi ở quán ven đường, gọi hai chai bia, nói với tôi rằng anh say nên quá mệt, tôi cũng sẽ không bao giờ coi thường anh như vậy. Nhưng anh không làm vậy, anh đang tận hưởng sự tươi mát mà Trần Tuyết mang lại cho anh, vừa đóng vai người chồng tốt để lừa dối tôi, anh quá tham lam và ghê tởm."

 

Một vẻ khó chịu thoáng qua trên khuôn mặt Tống Diên Chi, hắn muốn cúi đầu để giấu đi, nhưng trong khoảnh khắc, như nhớ ra điều gì, hắn hưng phấn nắm lấy tay tôi:

 

 

 

Loading...