Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nghệ thuật sát phu - Phần 9 (END)

Cập nhật lúc: 2024-06-29 06:57:09
Lượt xem: 410

15

 

Lúc ta và tỷ tỷ về nhà, tình cờ gặp Tần Thập Nhị, ta nhờ người dừng xe, mở rèm gọi nàng: “Tần đại phu, nàng đi đâu mà gấp thế?”

 

Tần Thập Nhị ngước mắt ngạc nhiên nhìn ta: “Ta còn tưởng là nàng…”, mới nói được nửa câu thì chợt nhận ra, trợn mắt tức giận và bất lực: “Nàng đúng là nữ nhân.”

 

Trước kia ta giả vờ quá khách sáo, bây giờ lại vui vẻ trêu chọc nàng, không nhịn được cười: “Không có gì, hôm khác lại đến ăn tối nhé!”

 

Tần Thập Nhị thở dài nhẹ nhõm, phớt lờ ta rồi bước đi.

 

Khi ta quay lại, tỷ tỷ mỉm cười nhìn ta: “Hắn là một thiếu niên tuấn tú.”

 

Ta không nói nên lời: “Nàng... nàng không thích hợp.”

 

Ta không khỏi nhớ đến cuốn sách cấm ta đọc dưới đèn, khuôn mặt đỏ bừng: “Hơn nữa, muội không muốn hòa ly với Tạ Chỉ.”

 

Tỷ tỷ nhìn ta với ánh mắt sâu sắc: “Đây là lý do tại sao muội bảo tỷ ở trong thành ba ngày mà mới xuất hiện? Tỷ luôn không hiểu được tình cảm giữa muội và phụ thân dành cho Tạ gia, nhưng lần sau nếu không cẩn thận, tỷ sẽ không quay lại dễ dàng như vậy đâu."

 

Nàng thở dài: “Tỷ đoán lần sau gặp muội sẽ phải đi rất xa.”

 

Tỷ tỷ nắm lấy tay ta và nói: “Lần này quay về, Dục Đô đã xảy ra chuyện, Vận Vương đã bán hết gia sản, tất cả các nô lệ trong Vương phủ đều bị bán hết, của hồi môn của tỷ cũng trong số đó. Lần này trở lại, thứ nhất là gặp muội, thứ hai là cần muội giúp đỡ."

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Ta nắm tay tỷ tỷ nói rõ ràng: “Đừng lo lắng, tin tức của Phàn Thành không tốt, nhưng cũng không bị chặn hoàn toàn, muội đã tính sổ và chuẩn bị sẵn rồi.” Nghĩ đến điều gì đó, ta mỉm cười ghé sát vào tai tỷ tỷ: “Muội nhìn thấy rồi, vinh quang này đang đến."

 

Tỷ tỷ siết c.h.ặ.t t.a.y ta và nói: “Đừng nói nhảm.”

 

Giống như hồi còn nhỏ, ta tựa đầu vào lòng mẫu thân: “Tỷ tỷ, ước gì chúng ta đừng lớn lên.”

 

"Mặc kệ muội nói nhảm cái gì, điệt nhi (cháu trai) của muội cũng sẽ chạy trốn, không biết khi nào mới có thể gặp lại nó. Hắn từ nhỏ đã coi muội như tỷ tỷ thực sự. Bây giờ muội đã ở Dục Đô xa xôi, hắn chỉ có thể nhớ muội thôi."

 

Tỷ tỷ dùng lòng bàn tay vuốt tóc ta và nói: “Muội là đích muội muội (em gái ruột) của tỷ, sang năm sau khi tình hình ổn định, tỷ sẽ cử người đến đón muội.”

 

"Được rồi, muội sẽ chơi với điệt nhi."

 

Ta cắt đứt quan hệ với Tạ Chỉ và mẫu thân hắn, dọn dẹp tất cả các cửa hàng của Ngụy gia.

 

Tạ Chỉ bán đồ đây đó để lấy tiền trả nợ, nhưng hắn không biết xấu hổ mà lại đến chỗ ta xin tiền.

 

Cuối năm, Trịnh Hoàn ôm hài nhi vào cửa tìm. Ta nói với nàng rằng nếu nàng để lại hài nhi trong bụng cho ta, ta sẽ đưa cho nàng một khoản tiền. Trịnh Hoàn đồng ý và đưa hài nhi đến cho ta vào mùa xuân năm sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nghe-thuat-sat-phu/phan-9-end.html.]

 

Lúc đó, ta đã nuôi tám người con, bốn nam và bốn nữ, tất cả đều rất ngoan, hầu hết đều là do của các gia đình nghèo.

 

Sức khỏe của Tạ Chỉ ngày càng tệ, bà mẫu đã mấy lần đến gặp ta xin tiền đi khám bệnh. Ta không cho, nàng ra ngoài khóc, nhưng câu chuyện mẫu tử nàng đã được ta truyền ra khắp các con phố, ngõ hẻm. Bây giờ ta có đủ cơm ăn áo mặc, không ai nói xấu ta nữa.

 

Khi Tạ Chỉ sắp c..hết, ta đến gặp hắn, thiếu niên ngày xưa giờ đã hốc hác, nằm trên giường không ngừng lẩm bẩm, kể cả những lời chửi bới thường ngày.

 

Trong những ngày dưỡng sức này, Tần Thập Nhị thường xuyên gọi người đến đưa đơn thuốc, sắc mặt ta hồng hào, trắng trẻo, Hoán Ngọc nói ta xinh đẹp vô cùng.

 

Ta duyên dáng ngồi xuống đầu giường Tạ Chỉ, cầm lấy bát thuốc mới sắc: "Tướng công, đã đến giờ dậy uống thuốc rồi."

 

Tạ Chỉ hung hăng trừng mắt nhìn ta, giơ tay lật đổ bát thuốc.

 

Ta kêu lên: "Sao tướng công lại tức giận như vậy? Còn nhớ trước lúc hạ độc ta không? Trong bát thuốc này chính là dược, tướng công không uống sao?"

 

Hắn hét lên "nữ độc" khó hiểu, ta cười lớn: "Ta là ‘nữ độc’ sao? Ta tới đây muốn nói cho ngươi một chuyện, ta đã giấu kín nhiều năm, vẫn chưa nói cho người khác biết."

 

“Lúc Tạ gia ngươi nghèo khó, bà mẫu đành phải đi bán thân mấy ngày, tướng công có biết không?” Ta cười nói rồi lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên người hắn: "Phụ thân ta, à không, phụ thân ngươi cũng được người giới thiệu đi lo việc làm ăn của bà mẫu. Dưỡng mẫu (mẹ nuôi) tội nghiệp của ta c..hết trẻ, chỉ để lại một đích nữ. Ngươi đoán xem? Phụ thân ngươi phát hiện còn có một hài tử kế thừa hương khói bên ngoài nên ép nhận là họ hàng xa, chỉ để chăm sóc ngươi.”

 

Tạ Chỉ dường như đang quay đầu lại, nắm chặt lấy cổ tay của ta: "Ngươi nói cái gì? ngươi nói cái gì?!"

 

Ta nhẹ nhàng nói, giống như mười sáu năm qua, lễ phép, ngoan ngoãn: “Ta nói này tướng công, mọi thứ trong Ngụy phủ đều thuộc về ngươi.”

 

“Nếu trước khi thành hôn, hắn nói những điều này cho ta biết thì tướng công chắc chắn có phụ thân.”

 

Thật là một điều kỳ lạ, thật tuyệt nếu viết nó vào một cuốn truyện, có thể sẽ kiếm được vài giọt nước mắt.

 

Ta là một cô nhi được dưỡng mẫu đón về trước khi qua đời, nghe nói phụ thân ta rất coi trọng tình yêu và lẽ phải, hắn cho rằng ta là ký ức mà dưỡng mẫu ta để lại cho hắn nên hắn luôn nuôi dưỡng ta như đích nữ của mình. Cho đến khi Tạ Chỉ xuất hiện, vì muốn giữ thể diện nên hắn đã nghĩ ra cách như vậy, để ta và Tạ Chỉ trở thành thanh mai trúc mã.

 

Ta thoát khỏi tay Tạ Chỉ, đặt lòng bàn tay lên n.g.ự.c hắn, làm ra tư thế ôn hòa: "Phụ thân ngươi nghĩ rằng chúng ta sống tốt sẽ rất tốt."

 

Ta thở dài, mở cửa rời đi, chuẩn bị lập danh sách thân tộc và bày yến tiệc vào buổi tối.

 

Tiểu nữ búi tóc hai vòng từ hành lang chạy tới, vừa chạy vừa gọi mẫu thân, ta vui vẻ đồng ý và bế lên: “Nam nam (囡囡 -cách gọi trẻ em một cách thân mật) ăn cơm xong biến thành quả bóng rồi, mẹ không thể bế được nữa.” ."

 

(--END--)

 

Đề cử bạn độc bộ "Phúc An Lý trong gương" nha, sẽ không làm bạn thất vọng đâu nè

 

Loading...