Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngầm Hiểu - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-22 15:22:07
Lượt xem: 759

Cố Uyên Trạch và tôi ly hôn.

Tài sản như tôi đã nói, tôi chín hắn một.

Cố Uyên Trạch không đồng ý, tự nguyện tay trắng rời khỏi nhà.

Mấy tháng qua tôi cũng không nhàn rỗi.

Cắn răng, liều mạng thích ứng với những hoạt động trên thương trường.

Cho nên sau này khi tôi trở lại công ty làm việc, tôi có thể giải quyết công việc một cách thuận buồm xuôi gió.

Tháng mà Trầm Nghi sắp sinh con.

Vụ kiện của cô ta, cuối cùng cũng mở phiên toà.

Tôi yêu cầu trả lại tài sản chung của vợ chồng.

Đây là bằng chứng thứ hai tôi thu thập được.

Nó bao gồm lịch sử trò chuyện giữa cô ta và Cố Uyên Trạch, những chiếc xe hơi sang trọng và biệt thự được đăng trên vòng bạn bè, cùng với... giấy chuyển nhượng cổ phần.

Những chuyện này đều xảy ra trong hôn nhân, có đầy đủ bằng chứng, hơn nữa giữa tôi và Cố Uyên Trạch còn có thỏa thuận ly hôn.

Tòa án ra phán quyết rằng tất cả phải được trả lại.

Tôi còn nhớ đó là một ngày nắng đẹp, Trầm Nghi ưỡn bụng khóc lóc la lối trước bàn dân thiên hạ.

"Trong bụng tôi là con của Cố Uyên Trạch!"

"Tôi biết."

Tôi bình tĩnh nói chuyện, nhìn đồng hồ, cuộc họp buổi chiều cũng không gấp, đủ để tôi nói chuyện với cô ta một lát.

Trầm Nghi nói:

 “Cô ngay cả một đứa con cũng không có, vì sao phải chiếm lấy tài sản của Cố Uyên Trạch? Tiền không phải nên để lại cho đứa trẻ sao?”

"Đúng là nên giữ lại."

Tôi gật đầu:

“Cô là người quyết định.”

Sau khi ly hôn, trên người hắn đã không còn tiền.

Cô ta muốn nhiều hay ít, Cố Uyên Trạch cũng không có.

Trầm Nghi đã trải qua cuộc sống mà chính mình sợ hãi nhất.

Cố Uyên Trạch không có tâm trí để làm việc, tinh thần sa sút.

Trước khi ly hôn, từng lời tôi nói với hắn, mỗi một nơi tôi đưa hắn đi, đều gieo một hạt giống vào lòng hắn bén rễ nảy mầm.

Những kẻ phản bội phải bị trừng phạt.

Thực ra tôi không quan tâm cô ta có con của Cố Uyên Trạch hay không.

Tôi chỉ quan tâm đến việc tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Trang giành tình cảm là điều vô dụng nhất.

"Tô Miên, cô cũng không nhìn lại xem chính mình có bộ dáng gì! Cố Uyên Trạch thích cô mới là lạ!

Tôi có bộ dáng gì?

Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe.

Quả thật tôi cũng không còn trẻ nữa.

Trong mắt không còn khát khao tình yêu.

Nhưng được mài giũa ra từ những suy sụp chắc chắn không phải là những thăng trầm của cuộc sống.

Đó là sự can đảm để đi tiếp.

Tôi mỉm cười hỏi:

 “Tình yêu rất quan trọng sao?”

Có lẽ vậy.

Hai người cùng nhau gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trải qua thăng trầm, hỗ trợ lẫn nhau và cuối cùng trở nên cao quý.

Nó phụ thuộc vào tình yêu.

Nhưng thực ra, đó là cách để kết thúc một hành trình dài.

Đứa con của Trầm Nghi, rốt cuộc cũng không sống được quá 2 năm.

Lúc chuyển dạ bị khó sinh, khiến em bé bị thiếu oxy.

Nuôi đến hai tuổi, mắc bệnh rồi qua đời.

Trầm Nghi mắc chứng trầm cảm, mỗi ngày đều không ngừng tra tấn Cố Uyên Trạch.

Một người bạn đã bí mật dò hỏi Tô Miên, cô có đến dự lễ tang không.

Cô đã nói không đi.

Bây giờ sự nghiệp của cô đang không ngừng phát triển, làm gì có thời gian quan tâm đến chuyện gia đình của người khác.

"Nghe nói Cố Uyên Trạch mở một công ty nhỏ, làm ăn cũng không được tốt lắm."

"Ừm."

Tô Miên thậm chí còn không ngẩng đầu lên: 

"Dù sao thì cũng phải nuôi một đứa trẻ mà."

"Nghe nói đứa bé vừa mất, Cố Uyên Trạch liền đóng cửa công ty."

"Cậu thật sự là chỗ dựa tinh thần của hắn. Trước đây khi ở bên cậu, tinh thần chiến đấu của hắn rất cao. Bây giờ nhìn lại, chậc chậc..."

Nhạc chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Tô Miên nhanh chóng bắt máy.

Giọng một người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia.

“Tối nay anh đến đón em đi ăn tối nhé?”

"Được nha."

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Miên, người bạn hỏi cô: 

"Có chuyện gì vậy?"

"Ừm, là đối tác kinh doanh."

“Không phải còn hơn thế nữa sao?”

"Anh ấy đang đuổi theo tớ."

Người bạn kia bắt đầu la ó:

 “Vậy cậu đưa đến chúng tớ gặp mặt có được không ?”

Buổi tối, khi đi xuống lầu, Tô Miên nhìn thấy bên đường có một chiếc xe quen thuộc đang đậu ở đó.

Là Cố Uyên Trạch.

Khi ly hôn, Tô Miên đã đưa xe cho hắn.

Hắn mở cửa, bước ra ngoài.

"Miên Miên."

Quả nhiên giống như những gì bạn tôi đã nói, trên người hắn đã không nhìn ra được một chút tinh thần hăng hái lúc trước.

Cố Uyên Trạch khí phách hăng hái đã biến mất, chỉ còn lại cả người u ám đến đáng sợ.

Tô Miên gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/ngam-hieu-awud/chuong-7.html.]

 "Xin nén bi thương."

Một lời nói không có chút ấm áp.

Cố Uyên Trạch thở dài, ngẩng đầu nhìn tòa nhà lớn nhất đang sáng đèn.

Hắn đã từng đứng ở đây, có được tất cả.

Bây giờ , lại biến thành như vậy.

"Thật ra, anh không nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này."

"Vậy nó sẽ như thế nào?"

Tô Miên bình tĩnh hỏi hắn: 

"Chỉ đơn giản là một lần phản bội, không đáng kể, có phải không?"

Cố Uyên Trạch nghẹn ngào nói: 

"Thật xin lỗi."

"Phản bội chính là phản bội."

"Anh phản bội, cũng đã trả một cái giá thật lớn."

"Như vậy là đủ rồi."

Giọng điệu của Tô Miên khiến hắn có chút không quen, giống như bọn họ không nên là cái dạng này.

Cố Uyên Trạch thử dò hỏi: 

"Miên Miên, em là từ khi nào..."

“Biết anh ngoại tình hả?”

Tô Miên mỉm cười nói thêm:

 "Đã sớm biết, từ bạn bè của cô ta nhìn ra được."

Cố Uyên Trạch còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Tô Miên cắt ngang.

“Tôi biết, anh còn muốn hỏi cái gì.”

"Cùng anh làm lành, là giả."

"Tin tưởng anh yêu tôi, cũng là giả."

"Tiếp xúc thân mật với anh, cũng không phải là thiệt tình."

Sắc mặt Cố Uyên Trạch dần dần tái nhợt, không còn chút máu.

"Miên Miên, tại sao..."

“Bởi vì cần lấy được bằng chứng nha.” Tô Miên nhếch khóe môi giễu cợt, “Không để cho anh lòng mang áy náy với tôi, làm sao tôi có thể lấy được bằng chứng chứ? Không làm như vậy sao anh có thể cam tâm tình nguyện từ bỏ tài sản, ra đi với hai bàn tay trắng chứ?"

Cô không có rộng lượng như vậy.

Người từng làm tổn thương cô đều phải trả giá thật lớn.

Hắn cũng vậy, Trầm Nghi cũng vậy.

Biểu cảm xa lạ này khiến Cố Uyên Trạch cảm thấy đau lòng.

“Nhưng em đã khóc…”

Tô Miên cười lớn:

 "Tôi đau khổ, cùng với việc tôi muốn lấy tài sản, có mâu thuẫn gì sao?"

"Cổ Uyên Trạch, dù sao tôi cũng phải sống tiếp."

Từ xa, một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi xe.

Tây trang giày da.

Phong trần mệt mỏi 

"Miên Miên."

Anh gọi một tiếng.

Giữa lông mày vẫn còn chút mệt mỏi.

Cố Uyên Trạch trong lòng đột nhiên có dự cảm không tốt.

Tô Miên tự nhiên nắm lấy cánh tay của người đàn ông, nói: 

"Cố Uyên Trạch, để tôi giới thiệu với anh. Đây là bạn trai của tôi, Hứa Phong."

Hứa Phong gật đầu:

"Xin chào."

Cố Uyên Trạch phải rất lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: 

"Em có... bạn trai?"

"Đúng vậy."

Không lời giải thích, cũng không muốn giải thích.

Chỉ dùng hai chữ, trả lời hắn cho có lệ.

Hứa Phong nắm lấy tay Tô Miên nói: 

"Nói chuyện xong chưa? Anh dẫn em đi ăn tối."

"Nói chuyện xong rồi."

Khoảnh khắc Tô Miên xoay người, Cố Uyên Trạch đột nhiên hoảng sợ vô cớ.

"Miên Miên!"

Tô Miên quay lại, nhìn thấy bó hoa hồng đỏ nở rộ nằm trên ghế sau xe của hắn.

Liền hiểu rõ mục đích của hắn đến đây ngày hôm nay.

Thực ra, Cố Uyên Trạch cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.

Có lẽ hắn nên để cho cô biết hôm nay hắn đến để làm gì.

Hắn lo lắng nhìn chằm chằm Tô Miên, chờ đợi câu trả lời.

Không ngờ, Tô Miên chỉ bình tĩnh quay người lại, mỉm cười nói với Hứa Phong:

"Mua cho em một bó hoa hồng. Muốn loại đắt nhất."

"Đã mua, nó ở trong xe."

Hai người dần dần rời đi, dường như đang nói điều gì đó vui vẻ rồi cười lớn.

Cố Uyên Trạch đứng ở phía sau, nhìn chằm chằm vào bóng đen.

Đầu tiên, hắn và Tô Miên từ từ giao thoa ở bên nhau.

Thấp bé nhưng lại đẹp đôi.

Rất giống bọn họ khi còn trẻ.

Tô Miên bước đi, bóng tối dần dài ra.

Truyện của nhà Bé Mỡ Bất Ổn chỉ đăng duy nhất tại MonkeyD, vui lòng không reup dưới mọi hình thức.

Vào một thời điểm nhất định, hoàn toàn tách biệt khỏi hắn.

Bóng tối dưới chân hắn là của Cố Uyên Trạch năm 18 tuổi.

Phía trước, cùng người khác nắm tay đi bên nhau, là Tô Miên năm 30 tuổi.

Mà hắn, mãi mãi lạc lối ở tuổi 28 kỳ quái.

Không thể thoát ra được nữa.

(Hết toàn văn)

Loading...