Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nấu Ăn Ở Thập Niên 80 - 163

Cập nhật lúc: 2024-07-31 09:43:37
Lượt xem: 935

Hoa Dạng đi thẳng đến bàn đăng ký hỏi chuyện, Phương Lệ nhìn thấy cô liền nhíu mày: "Tại sao chỗ nào cũng có cô? Tôi đi đâu là cô theo đó à."

Hoa Dạng sững sờ, từ khi biết cô bạn cùng phòng này là một cực phẩm, cô cũng không nói chuyện qua lại nhiều với cô ta.

Mọi người trong ký túc xá chia làm hai phe, Hoa Dạng cộng thêm sáu nữ sinh khác chung một nhóm. Phương Lệ và một bạn học khoa tiếng anh tên Lục Lệ Quyên chung một nhóm, thay vì nói rằng cô ấy là bạn của Phương Lệ chẳng bằng nói cô ấy là người phục vụ của Phương Lệ.

Mặc dù cô không muốn vừa nhập học đã cãi nhau với người khác, như vậy quá khó coi, nhưng cô không gây chuyện không có nghĩa là cô sợ phiên phức.

"Phương Lệ, tôi biết mặt mũi của cô rất lớn, nhưng không ngờ lại lớn như vậy."

Phương Lệ hai mắt lập tức đỏ lên, giống như phải chịu rất nhiều ấm ức: "Hừ, cũng biết là cô đang ức h.i.ế.p tôi hả? Tôi có làm gì trêu chọc đến cô đâu chứ? Hôm nay cô phải nói cho rõ ràng."

Hoa Dạng thẳng thắn xé rách mặt: "Bạn học Phương Lệ, chúng ta đến trường học là để học tập, không phải để biểu diễn cung đấu. Tôi không thích mấy trò đấu đá của cô. Đừng dùng mấy trò đó trên người tôi."

Nước mắt Phương Lệ rơi lã chã, ánh mắt ngập nước, nhìn qua cực kì đáng thương: "Tôi không có, sao cô có thể nói tôi như thế? Thành kiến của cô đối với tôi quá nghiêm trọng."

Thành kiến? Đây rõ ràng là muốn đổ tội ngược lại cho cô, Hoa Dạng lười tranh cãi với cô ta:'Bạn học, xin hỏi muốn gia nhập câu lạc bộ có cần điều kiện gì không? Tôi muốn nghe thử xem có thể gia nhập hay không, nếu không thể thì đổi cái khác, nhưng nói trước con người của tôi thích giải quyết mọi chuyện thẳng thắn rõ ràng, chứ không phải dựa vào nước mắt để tranh thủ sự đồng tình."

Cô nghiêm túc nói lời thấm thía: "Nước mắt là thứ vũ khí tốt nhất, nhưng cũng là vũ khí vô dụng nhất. Nếu sử dụng nó quá nhiều sẽ trở thành đồ bỏ đi."

Hoa Dạng không thèm giải thích, vẻ mặt thong dong bình tĩnh vô cùng, ngược lại Phương Lệ khóc lóc sướt mướt có chút khó coi.

Tất cả mọi người theo bản năng đều nhìn Phương Lệ, rồi lại nhìn qua Hoa Dạng, chậc chậc, vừa nhìn thì thấy Phương Lệ rất đáng thương, nhưng cẩn thận suy xét liền cảm thấy thật không thú vị.

Khóc lóc cái rắm, đều đã là sinh viên rồi có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao? Cần gì phải sướt mướt như thế, đang đóng phim Quỳnh Dao hả?

Chúng tôi là sinh viên thuộc trường đại học hàng đầu cả nước, chỉ số thông minh của chúng tôi cũng không tệ, làm ơn đi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nau-an-o-thap-nien-80/163.html.]

Vị học tỷ này trời sinh ánh mắt vô cùng sắc bén, liếc mắt một cái liền nhìn ra nữ sinh tên Phương Lệ này có vấn đề. Đại đa số nam sinh cũng cảm thấy kỳ quái, học trưởng liếc mắt nhìn hai nữ sinh trước mặt một hồi, cũng không tiện bình luận nhiều: "Chúng tôi tuyển nhận tân sinh viên, yêu cầu tương đối là phải có thiên phú, đây là đề thi thử, nếu vượt qua 60 điểm liền tính thông qua."

Hoa Dạng cầm lấy đề thi thử, không khỏi vui vẻ, chỉ là một ít kiến thức nhỏ về buôn bán, như thế nào để đạt chỉ tiêu, đo đạc số lượng người, hiểu được tâm lý người tiêu thụ, ...

Nói thật đề thi thử này đối với Hoa Dạng không khó một chút nào, cô ở trước mặt mọi người xoát xoát viết nhanh trên giấy.

Phương Lệ cứ như vậy bị vứt qua một bên, xấu hổ buồn bực vạn phần, cô ta làm bộ làm tịch xoa xoa nước mắt, nhẹ giọng khuyên nhủ: " Này, nếu cô không hiểu thì không cần phải viết bừa, lãng phí nhiều trang giấy cũng không tốt."

Hoa Dạng cũng không thèm để ý lời của cô ta nói, chỉ chuyên tâm viết đề thị, Phương Lệ giống như một quyền đánh trên bông gòn, mặt tức đến tím tái rồi.

Ngược lại là mấy nữ sinh xung quanh liếc Phương Lệ một cái, cũng không phải lãng phí giấy của cô ta, quan tâm cái rắm gì lắm thế.

Chỉ trong chốc lát, Hoa Dạng cũng đã hoàn thành bài thi, cười tửm tỉm hỏi: " Có tiêu chuẩn đáp án không? Ai sẽ là người chấm điểm cho tôi?"

Một học trưởng vươn tay: "Để tôi chấm”

Phương Lệ nũng nịu tiến lại gân, mở to đôi mắt nhìn đề thi, nhưng cô học chuyên ngành là tiếng Anh, nên xem cũng không hiểu nội dung đó là gì: 'Học trưởng, anh cũng không thể chấm điểm qua loa nha, mọi người đều đang nhìn đó.

Trương Tiểu Ngọc tức giận trợn trắng mắt, thật là đáng ghét mà.

Học trưởng mặt lạnh tanh không lên tiếng, chăm chú nhìn bài thi trước mắt, không khỏi ngây ngẩn cả người, dường như không dám tin tưởng mà nhìn về phía của Hoa Dạng: "Vị đồng học này, bạn thật sự làm được hết cả đề này sao?"

"Đúng vậy." Hoa Dạng khẽ cười nói: "Trình độ của tôi có được hay không?”

"Quá được luôn ấy chứ." Học trưởng là sinh viên năm ba, cũng chưa trải qua thực tập, ngoài ý muốn lại bị Hoa Dạng làm cho bất ngờ: "Đồng học, hoan nghênh bạn gia nhập vào câu lạc bộ."

Chỉ cần là người có thực lực, dù đi đến nơi nào đều sẽ nhận được sự tôn trọng.

Loading...