Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nam Từ Lệnh - PN (hết)

Cập nhật lúc: 2024-09-28 11:17:22
Lượt xem: 188

Nhưng chẳng bao lâu, Từ Nam Từ đã phát hiện.

 

Nàng giận dữ đến chất vấn ta, nhưng ta không thể thừa nhận, thế là nàng giam lỏng ta trong viện.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Đến nước này, ta chẳng còn cách nào khác, chỉ đành đặt cược vào đứa con trong bụng.

 

Ta đến từ đường, dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p họ, nhưng họ không hề lay động, ánh mắt Từ Nam Từ nhìn ta đầy khinh thường và thương hại.

 

Nàng nói sẽ viết thư bỏ ta.

 

Một thứ nữ, một tiểu cô, lại dám nói muốn bỏ ta.

 

Sau đó, nàng nói, gia nghiệp này là do nàng gây dựng.

 

Nhìn vào nét mặt của phụ mẫu, ta đột nhiên hiểu ra vì sao ta lại khác Từ Nam Từ.

 

Nàng được nuông chiều từ nhỏ, có sản nghiệp, có nền tảng vững chắc, nàng không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.

 

Nàng chỉ cần làm chính mình, sống thật với bản thân là đủ.

 

Nhưng ta thì khác, ta chẳng có gì cả.

 

Lần này, ta hoàn toàn bị giam lỏng.

 

Mẫu thân đến thăm ta, bà dùng Hồng Kiều để uy hiếp, buộc ta phải c.h.ế.t ở nhà họ Từ khi vẫn còn mang thai.

 

Bà nói chỉ có như thế, bà mới tha cho các muội muội của ta, sẽ không để chúng làm thiếp.

 

Ta không muốn các muội của mình làm thiếp, không muốn con cái chúng phải chịu kiếp thứ xuất như ta, suốt đời bị khinh miệt.

 

Ta đã đồng ý.

 

Sau khi mẫu thân rời đi, Từ Nam Từ đến. Nàng nói rằng ngay cả khi ta c.h.ế.t đi, cũng không thể cứu được các muội muội của mình.

 

Nàng nói rằng các muội muội đã bị người ta vấy bẩn rồi.

 

Ban đầu ta không tin, nhưng chẳng bao lâu sau, ta nhận ra nàng không lừa dối.

 

Trong mắt mẫu thân, việc gả nhi nữ đi có thể đổi lấy chút tiền bạc, nhưng bán nhi nữ thì có thể đổi tiền mãi mãi.

 

Ta đã đồng ý với Từ Nam Từ, cùng nàng tố cáo đích mẫu.

 

Đời này của ta đã không còn tự chủ được nữa, nhưng ta vẫn muốn cứu các muội muội của mình.

 

Ngồi trên đại điện, ta cảm thấy bình yên chưa từng có.

 

Ta đã tố cáo chính đích mẫu và phụ thân của mình, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

 

Phu quân nói sẽ đi cứu các muội của ta, chàng bảo ta hãy tin chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nam-tu-lenh-tkng/pn-het.html.]

 

Ta tin chàng.

 

Chàng là một người quân tử, chưa bao giờ bận tâm đến xuất thân của ta, ta tin rằng chàng có thể làm được.

 

Cuối cùng, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y chàng, lòng bàn tay ấm áp của chàng khiến ta chỉ muốn nắm thêm chút nữa.

 

Nhìn bóng lưng chàng rời đi, lòng ta quặn thắt.

 

Trở về nhà họ Từ, ta cho hạ nhân lui ra hết, ngồi viết thư từ biệt phu quân, rồi rời khỏi nhà họ Từ.

 

Ta xoa bụng, thì thầm xin lỗi đứa bé.

 

Con à, xin lỗi con.

 

Mẫu thân của con sống không vẻ vang, có một gia đình không vẻ vang, những việc sai trái ta đã làm, những mưu mô ta đã gây ra, cũng không vẻ vang.

 

Mẫu thân thật sự không muốn con sinh ra rồi phải biết về những chuyện không đáng tự hào này.

 

Và ta cũng không còn mặt mũi nào đối diện với phụ thân con.

 

Chàng tốt như thế, xứng đáng có một người vợ tốt ở bên chàng.

 

Ta vốn định để lại thư cho Từ Nam Từ, nhưng nghĩ kỹ lại, thôi bỏ đi.

 

Nàng là ánh mặt trời rực rỡ, chiếu sáng muôn phương, hành sự quang minh chính đại, đối xử với người thật thà chân thành, thích ai thì gần gũi, không thích thì cũng đủ cốt cách để từ chối.

 

Còn ta, là một con giòi bọ sống trong cống rãnh, cả đời cố gắng bò lên khỏi bùn nhơ. Nhưng khi lên đến bờ, ta mới nhận ra rằng, thế giới đầy ánh sáng này không có chỗ cho những kẻ dơ bẩn như ta.

 

Ta điên cuồng ghen tị với nàng, khát khao được như nàng, ước gì bản thân là Từ Nam Từ, được mẫu thân yêu thương, được huynh trưởng che chở, có thể ngẩng cao đầu sống, ngay cả khi vào hoàng cung cũng có thể cười đùa với công chúa.

 

Nhưng ta không phải.

 

Ta là quân cờ trong tay nhà họ Liễu, là Liễu Tử Yên dùng để trao đổi.

 

Ta chỉ may mắn hơn các muội muội của mình một chút, chỉ một chút mà thôi.

 

Nhưng ngay cả chút may mắn đó, ta cũng đã làm bẩn mất rồi.

 

Đời này ta sống thật mệt mỏi.

 

Nhìn sắc mặt người khác, chịu ánh mắt coi thường, không ngừng đấu đá, giành giật.

 

Nếu thực sự có kiếp sau, ừm, thì hãy để ta làm một con bướm.

 

Tự do tự tại, vươn cánh bay lượn giữa hoa cỏ.

 

Sẽ chẳng có ai chế giễu một con bướm: "Nhìn kìa, một con bướm thứ xuất, thật chẳng ra thể thống gì."

 

( Hết )

Loading...