Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Năm Thứ Bảy Thành Thân, Ta Phát Hiện Mình Có Con Rơi - 6

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:31:22
Lượt xem: 273

Lúc mở mắt ra lần nữa, ta đang ở trong một căn phòng xa lạ. Y phục trên người đã được thay mới hoàn toàn, vải vóc mềm mại, trơn mượt như mây. Nhìn kỹ lại không tìm thấy dấu vết của đường kim mũi chỉ. Trong phòng bài trí vô cùng xa hoa, chỗ nào cũng không giống vật phàm trần.

Cửa bị đẩy ra, thiếu nữ áo xanh bước vào.

“Đây là đâu?” Ta cảnh giác nhìn nàng, “Ngươi đưa ta đến đây muốn làm gì? Phu quân ta đâu?”

“Ta tên Thủy Bích.” Thiếu nữ áo xanh nói, “Phu nhân, ta làm mọi việc đều theo lệnh chủ nhân. Những câu hỏi này của người ta không trả lời được.”

Ta nhìn quanh bốn phía, lại không tìm thấy bất kỳ vật sắc nhọn nào, không khỏi tức giận.

“Chủ nhân của ngươi là thần thánh phương nào, vì sao lại làm chuyện mờ ám như vậy?”

Thủy Bích chỉ im lặng: “Phu nhân, trước tiên hãy uống bát canh hạnh nhân này đi.”

Ta ngoảnh mặt đi, không để ý đến nàng.

“Ngươi ra ngoài trước đi.” Nam tử đẩy cửa bước vào, giọng nói lạnh lẽo như ngọc thạch.

Thủy Bích như được đại xá, đặt bát canh hạnh nhân xuống, hành lễ rồi xoay người rời đi.

“Văn Cảnh?” Lưng ta hơi cứng lại, cố gắng đè nén sự kinh ngạc trong lòng, “Sao lại là ngươi?”

Người trước mặt đã thay một bộ đạo bào màu đen tuyền, nhưng khuôn mặt ấy khiến người ta khó quên. Chỉ một lần gặp mặt, ta đã nhớ kỹ tên hắn.

“Trân Trân, nàng nhớ ra rồi.” Trong mắt Văn Cảnh lóe lên vẻ vui mừng.

Ta lạnh lùng nói: “Ngươi thật là quý nhân hay quên, chúng ta rõ ràng mới gặp nhau trước cổng Vô Cực Tông.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nam-thu-bay-thanh-than-ta-phat-hien-minh-co-con-roi/6.html.]

Ánh mắt Văn Cảnh tối sầm lại một chút.

“Không sao, quên cũng tốt. Vậy chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Chuyện quá khứ, cứ để nó qua đi.” Văn Cảnh bưng bát canh hạnh nhân lên, “Nàng đã ngủ nửa tháng rồi, ăn chút gì đi.”

Nửa tháng?

Vậy Hạ Cẩn Chi chẳng phải đã phát điên lên vì tìm ta rồi sao!

Ta hất bát canh hạnh nhân đi: “Ta đã nói rồi, ta không phải người ngươi đang tìm.” 

Bát rơi xuống đất, canh hạnh nhân đổ lênh láng, làm bẩn tấm thảm sang trọng. Văn Cảnh cũng không hề tức giận, chỉ niệm một câu thần chú, dọn sạch vết bẩn.

“Nàng vốn có linh căn, không biết vì sao linh căn bị loại bỏ, mới trở thành người phàm như vậy.” Văn Cảnh nói, “Trên n.g.ự.c nàng có một vết đỏ, đó là dấu vết để lại sau khi loại bỏ linh căn.”

Ta lập tức tát Văn Cảnh một cái: “Ngươi không biết xấu hổ!”

Vết đỏ trên n.g.ự.c ta, chỉ có cởi áo mới nhìn thấy, Văn Cảnh trông thì đạo mạo, nhưng lại là kẻ đạo đức giả.

“Nếu phu quân ta biết được, nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Trên mặt Văn Cảnh hiện lên dấu tay, hắn thậm chí còn không né tránh cái tát này của ta.

“Trân Trân, hắn chỉ là một phàm nhân. Đời người ngắn ngủi, những ngày tháng các ngươi bên nhau, chẳng qua như mây khói thoảng qua, chớp mắt sẽ tan biến.”

“Ta không tin, Hạ Cẩn Chi chàng ấy yêu ta, chúng ta là vợ chồng, sẽ bên nhau trọn đời.”

Văn Cảnh giơ tay lên, giữa không trung liền xuất hiện một màn mây, giống như một tấm gương. Trên đó hiển thị cảnh tượng trên linh chu. 

 

Loading...