Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Năm Thứ Bảy Thành Thân, Ta Phát Hiện Mình Có Con Rơi - 1

Cập nhật lúc: 2024-08-10 16:28:55
Lượt xem: 325

Hạ Cẩn Chi là một thư sinh, ngày thường thích nhặt những con thú nhỏ bị thương trong rừng hay cây cỏ bị gãy về nhà. Ta cũng là do chàng nhặt về. Khác với những loài vật kia, ta ở lại lấy chàng.

Sau khi ta và Hạ Cẩn Chi thành thân, tình cảm vẫn luôn mặn nồng, chưa từng cãi nhau. Năm thứ hai sau khi thành thân, con của chúng ta, Hạ Khanh Ngôn chào đời.

Hạ Cẩn Chi là người có tính tình ôn hòa. Hạ Khanh Ngôn lại không giống chàng, nó là một đứa trẻ tinh nghịch, quái gở. Nhưng Ngôn Ngôn có vẻ ngoài xinh xắn như ngọc, cho dù gây ra tội lớn đến đâu, những người hầu xung quanh cũng đều sẽ bảo vệ nó.

“Nương tử, đừng giận nữa, uống chén nước mật cho nhuận cổ họng.” Hạ Cẩn Chi đưa cho ta một chén nước mật ấm, ra hiệu cho Hạ Khanh Ngôn nhanh chóng rời đi.

Ta bảo Hạ Khanh Ngôn về phòng úp mặt vào tường suy nghĩ lại lỗi lầm. Nó làm mặt quỷ, lè lưỡi rồi chạy ra ngoài.

“Nó mới bao nhiêu tuổi mà đã dám một mình xuống núi vào trấn nghịch ngợm, lỡ lạc mất thì làm sao?” Ta nghĩ đến lại thấy đau đầu.

Hạ Cẩn Chi mỉm cười, đi đến sau lưng ta xoa bóp vai: “Không sao, đường trong núi nó còn quen hơn cả nàng.”

“Hạ Cẩn Chi!” Ta giả vờ tức giận, “Đều là chàng làm hư nó!”

“Nương tử nói đúng, Ngôn Ngôn quá nghịch ngợm rồi.” Hạ Cẩn Chi bế thốc ta lên, “Chúng ta lại sinh một đứa nghe lời hơn Ngôn Ngôn là được.”

Mặt ta ửng đỏ, toan dãy dụa nhưng bị Hạ Cẩn Chi giữ chặt, không thể động đậy. Một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, có một thanh niên mặc đạo bào đến gõ cửa nhà ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nam-thu-bay-thanh-than-ta-phat-hien-minh-co-con-roi/1.html.]

“Xin hỏi Hạ Khanh Ngôn có ở đây không?”

Ta chỉ nghĩ Hạ Khanh Ngôn lại gây ra chuyện gì. Hạ Cẩn Chi đã thành thạo đi ra ứng đối: “Đứa trẻ nhà ta nghịch ngợm, nếu làm hỏng đồ đạc nhà ngươi, chúng ta sẽ đền bù theo giá, sau này nhất định sẽ dạy dỗ cẩn thận...”

Những lời này ta đã nghe cả trăm lần rồi. Lần này nếu Hạ Khanh Ngôn lại gây chuyện, ta nhất định sẽ đánh cho m.ô.n.g nó nở hoa.

 

Thanh niên ngẩn người, vội vàng phủ nhận: “Ta đến là có việc quan trọng cần báo, không phải đến đòi bồi thường. Con trai của ngài thông minh hơn người, có linh căn, lại còn là thiên linh căn trăm năm khó gặp. Tư chất như vậy, nếu không tu tiên học đạo thì thật là uổng phí...”

Hạ Khanh Ngôn nấp trong góc, nhìn ta với ánh mắt nịnh nọt.

Tu tiên học đạo, bay lên trời. Mấy chữ này cách ta thật xa vời. Ta và Hạ Cẩn Chi đều là người phàm tục, làm sao có thể nghĩ đến việc dính dáng đến tu tiên?

“...Không biết ý hai vị thế nào?” Thanh niên thao thao bất tuyệt nói hồi lâu, cuối cùng cũng dừng lại.

Ta hoàn hồn lại, nhưng đầu óc trống rỗng. Không biết vì sao, ta theo bản năng rất phản đối việc tu tiên này.

“Mẹ, con muốn tu tiên.” Hạ Khanh Ngôn đến bên cạnh ta, nhìn ta với ánh mắt tha thiết. “Con muốn luyện tiên đan cho mẹ và cha, để cha mẹ trường sinh bất lão, còn muốn để Đại Hắc và Tiểu Bạch nhà mình cùng con cưỡi mây đạp gió.”

Đại Hắc là chó nhà ta nuôi, Tiểu Bạch là mèo nhà ta nuôi.

Hạ Cẩn Chi không trực tiếp đồng ý, mà tiễn thanh niên kia đi trước.

Loading...