Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Năm Tháng Vui Vẻ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-05-17 12:21:48
Lượt xem: 635

Vất vả đến nửa đêm, cuối cùng ta cũng có thể trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Lý Mãng đã ngủ say rồi, nhưng ta trằn trọc mấy lần, vẫn thấy trong lòng bất an.

 

Kết quả là, đúng là ta nghe thấy tiếng gõ cửa phòng hai lần.

 

Ta đi mở cửa, thấy là Nhậm Cẩn Anh, hắn hạ giọng nói: "Chúng ta phải ra ngoài một chuyến."

 

Ta biết chắc là có chuyện rồi.

 

Nhưng ta không ngờ, lại là vì Triệu Tử Tùng.

 

Nửa đêm, hắn lặng lẽ đi khập khiễng ra khỏi y quán, sau đó nhảy xuống sông.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Đây là muốn tự t.ử.

 

Hắn không biết bơi, vốn là việc chắc chắn sẽ c h ế t, may thay có người vớt lên.

 

Ta nức nở hỏi: "Đã muộn thế này, còn có người chèo thuyền sao?"

 

Nhậm Cẩn Anh nói: "Không phải người chèo thuyền."

 

"Là ta."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/nam-thang-vui-ve/chuong-9.html.]

Từ Lăng Hoài bước ra.

 

Cả người hắn đều ướt sũng, tóc và vạt áo vẫn nhỏ giọt nước, trông rất chật vật.

 

Ta rất ngạc nhiên nhưng nghĩ lại, lúc đó hắn đang trên thuyền nói chuyện tình cảm với công chúa, không ngạc nhiên khi có thể bắt được Triệu Tử Tùng nhảy sông, vì vậy vội nói: "Cảm ơn."

 

Ta lại hỏi Nhậm Cẩn Anh: "Vậy Tử Tùng thì sao?"

 

"Đã đưa về y quán rồi, từ bây giờ sẽ có người theo dõi từng cử động của hắn."

 

Từ Lăng Hoài đột nhiên hỏi: "Rõ ràng Triệu đại ca ở đây, tại sao Nhậm phu nhân lại nói, con rể của họ là họ Lý?"

 

Nhậm Cẩn Anh lập tức lên tiếng, nói: "Phò mã gia cũng thích nghe những chuyện nhàn rỗi này sao?"

 

Từ Lăng Hoài không đổi sắc mặt, nói: "Tính ra, ta và Tuế Hỉ đã từng đính hôn, nửa năm trước lại gặp lại trước một bước, hỏi thăm vài câu là chuyện thường tình."

 

Nhậm Cẩn Anh nói: "Quả thực ngươi rất đa tình."

 

Họ cứ nói ngươi một câu ta một câu như vậy, quanh co lòng vòng cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta lên tiếng nói: "Từ công tử, ngài cũng đừng đoán nữa. Chính là ngày chúng ta gặp nhau nửa năm trước, Tử Tùng bị sói cắn trên núi, phải dùng bạc để chữa, vì vậy ta đã cầm cố mình cho nhà họ Lý, chỉ có vậy thôi."

 

Nhậm Cẩn Anh định ngắt lời ta mấy lần nhưng đều không cản được.

 

Trong ánh mắt kinh ngạc và phức tạp của Từ Lăng Hoài, ta vẫn luôn ngẩng cao đầu.

 

Nhậm Cẩn Anh phá vỡ sự im lặng, muốn dìu ta rời đi, lúc đi còn nói: "Từ huynh vẫn nên nhanh chóng về thay quần áo đi."

Loading...